41 Diệp Nhiễm ngâm mình trong nước ấm, bất tri bất giác ngây ngốc.
Tắm rửa khiến cho tinh thần cô thoải mái hơn nhiều, suy nghĩ hỗn loạn cũng bình tĩnh lại.
42 Lúc Diệp Nhiễm được người giúp việc mời xuống ăn sáng thì Kha Dĩ Huân đã ăn xong, anh vẫn còn ngồi ở vị trí đó mà không đứng dậy. Diệp Nhiễm chỉ nhìn bữa sáng, thật phong phú, ăn sáng thôi mà cũng rất đa dạng.
43 Cơm chiều, Kha Dĩ Huân không ăn ở nhà, Ông Viên Viên còn tỉ mỉ đưa thức ăn lên phòng Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm cơm nước xong xuôi, đem những bộ quần áo của Kha Dĩ Huân tặng gấp lại, sau đó cô bỏ vào tủ.
44 Ông Viên Viên bỏ một mớ tạp chí lên bàn. Diệp Nhiễm ngồi đối diện với cô ta, tùy tay lấy một quyển.
“Cô còn muốn yêu cầu gì nữa không?” Mấy ngày trôi qua cô ta đã quen với tính cách của Diệp Nhiễm, nói chuyện không còn xa lạ nữa.
45 Quán bar.
Diệp Nhiễm ngồi trên ghế sofa cẩn thận bưng ly rượu lên. Màu lam nhàn nhạt, cô không biết thứ này gọi là gì, Fiona thay cô chọn, nghe nói uống rất ngon.
46 Chiếc xe tiến vào nội thành, Kha Dĩ Huân cũng không giảm tốc độ, mặc cho đèn đỏ đã xuất hiện, anh lại ngoảnh mặt làm ngơ. Trong xe yên tĩnh bất đồng với tiếng hò hét ầm ĩ ở ngã tư đường, hơn chín giờ tối, những quán xá bên đường vô cùng nhộn nhịp, Diệp Nhiễm và Kha Dĩ Huân không một ai nói chuyện.
47 Diệp Nhiễm ngừng khóc.
Cô nhanh chóng lau mặt, cô không được khóc, ít nhất sau này ở trước mặt anh cô sẽ không khóc. Cô tình nguyện trở nên sắt đá chứ không muốn khóc ở trước mặt anh.