181 Nam Sơn đứng im tại chỗ, chỉ lẳng lặng nhìn Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai rời đi. Ngay sau đó một giọng nói vang vọng lại từ phía trước. - Còn nữa, có lẽ là thân phận của Lâm Phong đã không thể che dấu được, tìm cơ hội tiết lộ tin tức cho bên kia, nếu bọn họ sớm muộn gì cũng biết thì không bằng chúng ta đi trước một bước.
182 - Ngày khác nếu có cơ hội, ta sẽ đích thân đến bái phỏng Tuyết Nguyệt thánh viện. Chỉ nghe Lâm Phong bình tĩnh nói mà lại khiến người ta sợ hãi, muốn bước vào Tuyết Nguyệt thánh viện thì phải có thực lực mạnh mẽ, đầu tiên là phải hơn hẳn Lạc Tuyết công tử và Đại Bằng công tử trong Bát đại công tử kia, nếu không dù Lâm Phong thực sự đến thì cũng chỉ tự rước lấy nhục.
183 Cách trận chiến giữa Lâm Phong và Hắc Ma đã là hai tháng, những người bàn tán trận khiêu chiến ngày đó càng ngày càng ít. Thiên Nhất học viện cũng khôi phục sự yên ả ngày xưa.
184 Chỉ liếc đối phương một cái, Lâm Phong chẳng hề để ý đến nữa mà tiếp tục đi theo hành lang, không thèm đếm xỉa gì đến thanh niên kia. - Ta bảo ngươi biến, ngươi không nghe thấy à? Tên kia thấy Lâm Phong không để ý tới mình thì nổi giận, thanh niên trong Hoàng thành rất ít người dám không nể mặt y, dù là Nhị hoàng tử cũng phải kính y ba phần.
185 Có người thấy thái độ của Nhị hoàng tử với Lâm Phong như vậy thì sinh ra chút ghen tỵ trong lòng, tên Lâm Phong này dựa vào cái gì mà được Đoàn Vô Nhai coi trọng như thế, tự mình giới thiệu mọi người một lượt cho Lâm Phong.
186 - Công chúa. Thiếu nữ xinh đẹp này chính là công chúa điện hạ của đương kim hoàng thất, em gái của Đoàn Vô Nhai, Đoàn Hân Diệp. Không chỉ là mỹ nhân mà địa vị lại cao quý, quan trọng hơn là, Đoàn Hân Diệp hiện giờ vẫn chưa hề có ý trung nhân, điều này tất nhiên khiến cho vô số công tử quý tộc của hoàng thất thèm thuồng khao khát.
187 - Lâm huynh, ta chọn ngươi tỷ thí, ngươi còn chưa đồng ý, sao có thể đi chọn người khác, ít nhất ngươi cũng phải thắng ta cái đã. Ánh mắt Phong Tiêu dần trở nên lạnh nhạt, thản nhiên mỉa mai một tiếng.
188 Lâm Phong chỉ dùng một chiêu để đối phó với một Linh Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong, Phong Tiêu. Một chiêu này đủ để phá hủy kinh mạch, phế bỏ tu vi của Phong Tiêu.
189 Mọi người đều nhìn Lâm Phong chằm chằm, không một ai dám lên tiếng. Lâm Phong, có thể dùng một ngón tay phế bỏ tu vi của một tên Linh Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong, thực lực tất nhiên không cần nói nhiều, hơn nữa luồng chiến ý đáng sợ của hắn cũng đủ để khiến người kinh khiếp, cùng đấu với Lâm Phong, quả thật quá nguy hiểm.
190 Trên mặt hồ tĩnh lặng, thi thoảng lại có gió nhẹ thổi qua, làm lay động mái tóc dài của Đoàn Hân Diệp, khiến một cô gái cao quý như nàng trông càng có vẻ thùy mị mê người.
191 Trên diễn võ trường trong một tòa phủ đệ giữa Hoàng thành, những tiếng khẽ hô quát liên tục truyền ra, không gian bị bao phủ bởi bá đạo chi ý. Lúc này, ở trung tâm diễn võ trường, một người trông thật uy vũ đứng đó, lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt, quát: - Một đám ăn hại, làm lại.
192 Thiên Nhất học viện ồn ào tiếng người, người đi lại không ngớt, dường như đang bàn tán chuyện gì đó. - Không ngờ lần này triều đình lại tổ chức quân đoàn đi thành Đoạn Nhận, chẳng lẽ nước Ma Việt kia tấn công quá mạnh nên thành Đoạn Nhận sắp không chống đỡ được nữa? Trên con đường lớn giữa Thiên Nhất học viện, một người khẽ nói, mang theo vài phần than thở.
193 Lại một lần nữa lùi ra sau, Lạc Vũ căn bản không dám đón kiếm này của Lâm Phong. Kiếm này dung hợp kiếm ý, chiến ý, hủy diệt ý, mỗi một lần chém xuống đều tràn ngập khí túc sát vô cùng vô tận, uy lực quá mạnh, chỉ cần bị chém trúng, chắc chắn là sẽ chết.
194 Tướng sĩ trong quân dần dần đi vào giữa giáo trường, xếp thành hàng chỉnh tề mà không hề lộn xộn, toàn bộ giáp trương chỉ có tiếng bước chân sàn sạt và tiếng áo giáp.
195 Mọi người đều nhìn Đồ Phu, tuy bị bắn ngược lại nhưng không ai coi thường y cả, có thể khiến chiếc trống thứ sáu nứt ra đã không tồi. Đám người Tuyết Nguyệt thánh viện đều nhìn Bá Đao với ánh mắt đầy mỉa mai, bọn họ muốn xem tên đeo mặt nạ bằng đồng kia sẽ so sánh với Đồ Phu như thế nào.
196 - Tóc dựng mái đầu, lan can đứng tựa, trận mưa vừa dứt. (*) Âm thanh trang nghiêm vừa dứt, đã thấy Lâm Phong bước ra một bước, kiếm ý lạnh thấu xương tỏa ra, hắn vung tay đánh lên chiếc trống trận đầu tiên.
197 Lúc này đây, mọi người đều thấy Nguyệt Thiên Thần và Lâm Phong đều phóng thích lãnh ý, dường như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào. Đoàn Vô Nhai mắt mấp máy, lập tức đứng dậy, nói: - Được rồi, trống đã vang, tướng đã điểm, các vị có thể xuất phát! Lâm Phong hãy bảo vệ Công chúa, phải đảm bảo an toàn cho Công chúa! Mọi người đều giật mình, Đoàn Vô Nhai vẫn lựa chọn Lâm Phong.
198 - Câm miệng! Đoàn Thiên Lang quát lên: - Đồ nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói xằng bậy! Lâm Phong, đừng tưởng ngươi là hộ vệ của công chúa là có thể làm mưa làm gió, trong quân có thiết luật của quân.
199 Lâm Phong ngu ngơ nhìn, sau một lát, hắn mới thở dài một hơi. - Thật ngây thơ! Lẩm bẩm một tiếng, Lâm Phong cảm giác được, có đôi khi hắn thật buồn cười, vậy mà thật sự cho là chiến sự ở thành Đoạn Nhận rất căng thẳng.
200 Ở ngoài Đoạn Nhận Thiên Nhai là núi đồi mênh mông vô bờ. Trên mảnh đồi núi này, từng đám doanh trướng màu trắng chi chít dựng sừng sững ở đó, vô biên vô hạn, giống như là một tòa thành liên doanh.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50