41 Thần sắc mờ ảo của Thánh Hoàng đang lơ lửng trôi nổi trên không bỗng lộ ra một chút bi ai cùng tiết hận, từ trong đôi mắt y lộ rõ sự phiền muộn cùng không cảm lòng, từ trong ánh mắt mờ ảo dường như đang nhớ về chuyện đã xảy ra từ rất lâu kia, sau một hồi y mới chậm rãi thở dài lên tiếng “ Ài iiiiiiii…… Chuyện này nói ra thì rất dài, phải kể từ lúc tranh đấu của hơn trăm vạn năm trước, ở thời kỳ đó nhân sĩ hùng mạnh nhiều vô số kể, mà hầu như ở mỗi phương thế giới đều xuất hiện một vài người có thực lực mạnh nắm giữ toàn bộ một thế giới, quyền năng vô hạn.
42 Mặt đất run chuyển chấn động “ Ầm Ầm “ trận pháp chính giữa sảnh điện đang điên cuồng vận chuyển, không ngừng lóe lên ánh sáng kim sắc phập phồng, phảng phất như tùy thời đều sẽ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, khí tức tà ác từ bên dưới đang càng ngày càng trào ra hung mãnh, bao phủ lên ba người đang đứng xung quanh trận pháp kia, dường như là muốn nuốt chửng lấy thân thể bọn hắn vậy.
43 Kiều Mộng Cầm gần như chết lặng mở to đôi mắt đẹp mà kinh hoảng không nói nên lời, mang theo khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm tên nam nhân vô lại vừa mới xuất hiện này, cái này còn có đạo lý hay không, rõ ràng nàng là người chịu thiệt mà, đáng lý ra người nên hét toán là nàng mới phải chứ.
44 Hai đường bụi mù mịt tung bay trong không trung, hai cô nàng mang theo Tôn Dương cấp tốc lao ra khỏi khu rừng nhỏ, đầu cũng không dám quay lại nhìn cứ thế điên cuồng bỏ chạy, các nàng ở trong Hoang Nguyên này tận hai tháng này, như thế nào lại không rõ về sự khủng bố của con siêu cấp Oán Linh kia chứ.
45 “ Bách Biến Phong Linh, nó là cái gì? “ Tôn Dương chăm chú nhìn con Oán Linh do vật nhỏ biến thành kia, ánh mắt hắn cũng không nhìn về phía Kiều Mộng Cầm mà lên tiếng hỏi, cho đến bây giờ hắn dù sao cũng chỉ mới bước vào giới tu luyện còn chưa đến ba năm, vì thế cho nên có rất nhiều điều hắn không hề biết đến trên đại lục này, phải nói là hắn giống như một tờ giấy trắng không hơn không kém, bởi vậy cho nên hắn đối với tất cả mọi thứ đều rất cần phải tiếp thu nhiều một chút.
46 Tôn Dương lặng lẽ như người vô thức bước đi giữa đường lớn có phần điêu tàn của tòa thành cũ kỹ, tòa thành này nhìn từ bên ngoài thì có vẽ hơi đổ nát nhưng khi chính thức bước vào bên trong mới nhận thấy được tất cả mọi thứ dường như không có tổn hại gì nhiều lắm, chẳng qua là chỉ có dấu hiệu cũ kỹ và bụi bặm do năm tháng dài không có người ở.
47 Trong một gian phòng bên trong một tòa phủ đệ cũ nát có một thân ảnh thiếu niên đơn bạc đang nhắm hai mắt ngồi trên xếp bằng trên giường, trên khuôn mặt thanh tú lãnh tĩnh của hắn lúc này như ẩn như hiện tầng tầng những làn khí vụ màu đen nhàn nhạt, người thiếu niên này tự nhiên chính là Tôn Dương, quanh thân thể hắn lúc này có vô vàn sợi hắc khí lượn lờ mang theo sát khí mãnh liệt phát tán giữa không gian, sát khí mơ hồ mỗi lúc một dâng lên cuộn tròn bao quanh thân thể Tôn Dương có xu thế như muốn tạo thành một dòng xoáy, bên trong vòng xoáy sát khí này còn mơ hồ ẩn chứa một loại ý chí cường đại tràn ngập khí tức hủy diệt khuếch tán khắp gian phòng làm cho gian phòng cũ kỹ lâu năm này dường như sắp không chịu nỗi loại khí tức này mà kịch liệt run chuyển dữ dội, cơ hồ như là muốn phá tan đỉnh nóc nhà mà xông ra ngoài vậy.
48 Bóng tối bao la mờ mịt, trời không trăng nhưng lại có mây đen cuốn động một mảnh trong đêm tối khiến cho không gian càng thêm quỷ dị, đâu đó giữa không gian như vang lên tiếng đàn, nghe tiếng đàn ai cũng có thể cảm giác được dường như người đánh đàn muốn dùng tiếng đàn này nói cho thế gian biết hắn rất cô độc, hắn rất tịch mịch phảng phất như trong thiên địa chỉ có một mình hắn, một người đứng ở chỗ cao nhất cùng với tiếng đàn ngày ngày bầu bạn.
49 Từ trên không trung từng đoàn huyết vụ như mưa máu theo thân người rơi xuống, Tôn Dương ngồi ở trên cao nhìn xuống sắc mặt hắn lúc này có phần hơi trắng bệch, nhưng đôi con ngươi vẫn lưu chuyển một màu tím yêu dị, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn đám người phía dưới, gần hai mươi cao thủ toàn bộ đều là từ Địa Tướng cảnh trở lên, trong đó còn có gần phân nửa là cường giả có tu vi cảnh giới cao hơn chính mình, nhưng mà đây cũng không phải là mối lo của hắn, thứ mà hắn lo lắng nhất là mấy cổ khí tức cường đại vẫn còn đang ẩn mình chưa lộ diện kia, vừa rồi lúc đám người cùng nhau phát động công kích Kiều Mộng Cầm là lúc mấu chốt hắn đang lĩnh ngộ ra Tam Nguyệt trong Hà Giang Cửu Nguyệt Khúc của Tuyệt Khúc Khuynh Thành, mặc dù lúc đó hắn đang trong thời gian lĩnh ngộ nhưng tất cả mọi chuyện bên ngoài hắn đều thấy rất rõ, đây chính là chỗ biến thái của Tôn Dương, nếu như là người khác đối với việc đang trong thời kỳ lĩnh ngộ thì sẽ không bao giờ biết được chuyện bên ngoài bởi vì tinh thần toàn bộ đều đã tập trung bên trong thân thể, dưới tình huống này nếu như có người ngoài tới tập kích thì kẻ đó nhất định chỉ có con đường chết, nhưng mà Tôn Dương thì không như vậy, bởi vì nguyên nhân tu luyện của hắn có chút đặc thù hay có thể nói là cách mà hắn tu luyện không giống với nhân sĩ bình thường, có lực lượng sử dụng nhưng không phải là nguyên lực, có Nguyên đan của yêu thú nhưng lại không phải yêu thú.
50 “ Ngươi muốn chết… “ Kim Lịch cả giận gầm lên một tiếng thủ chưởng cũng tung ra đón lấy một chưởng của Tôn Dương, nhưng lại bất ngờ chỉ nghe Kim Lịch hét thảm một tiếng cả người như bị sét đánh bắn ngược ra sau, mà cánh tay hắn đưa ra đón chưởng thì lại không thấy đâu nữa, chỉ thấy nơi đó là một cái bả vai nhuộm đầy máu, hiển nhiên là một cánh tay đó đã bị Tôn Dương dùng một chưởng nhẹ nhàng đánh nát.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 150
Thể loại: Huyền Huyễn, Truyện Teen, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 16