81 Hải Quỳnh mỉm cười, nghiêng đầu nhẹ giọng nói:- Đúng, em thật là tiên nữ. . . Bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm em là vợ chưa cưới của anh, anh là chồng chưa cưới của em.
82 Hải Quỳnh mỉm cười, nghiêng đầu nhẹ giọng nói:
- Đúng, em thật là tiên nữ. . . Bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm em là vợ chưa cưới của anh, anh là chồng chưa cưới của em.
83 Thấy Lý Vân liếc mắt, Vương Trân Trân đỏ mặt, vội vàng đi vào nhà bếp. Xem ra, phải đi làm cơm. Lý Vân ngượng ngùng cười, thầm nghĩ, mình ở trước mặt Trân tỷ luôn luôn có vẻ rất nhẹ nhàng.
84 Thấy Lý Vân liếc mắt, Vương Trân Trân đỏ mặt, vội vàng đi vào nhà bếp. Xem ra, phải đi làm cơm. Lý Vân ngượng ngùng cười, thầm nghĩ, mình ở trước mặt Trân tỷ luôn luôn có vẻ rất nhẹ nhàng.
85 Lý Vân sững sờ một chút. Lập tức khóe miệng nổi lên một tia cười gượng, giống như khiêu khích nói:- Thế nào? Vợ chưa cưới của tôi, cô ghen à?- Hừ. . .
86 Lý Vân sững sờ một chút. Lập tức khóe miệng nổi lên một tia cười gượng, giống như khiêu khích nói:
- Thế nào? Vợ chưa cưới của tôi, cô ghen à?
- Hừ.
87 - Không phải!Khóe miệng Hải Quỳnh nổi lên một tia xem thường, nói:- Em làm việc, còn không đến mức để ấy tên hòa thượng đầu trọc này đến khoa tay múa chân.
88 - Không phải!
Khóe miệng Hải Quỳnh nổi lên một tia xem thường, nói:
- Em làm việc, còn không đến mức để cho mấy tên hòa thượng đầu trọc này đến khoa tay múa chân.
89 Lý Vân một ngụm ăn vài cái bánh bao, chẳng thèm nhai cứ trực tiếp nuốt xuống. Xong việc, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Trân Trân nói rằng:- Trân tỷ, nói thật, ta cũng không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
90 Lý Vân một ngụm ăn vài cái bánh bao, chẳng thèm nhai cứ trực tiếp nuốt xuống. Xong việc, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Trân Trân nói rằng:
- Trân tỷ, nói thật, ta cũng không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
91 - Ý ngươi là, có những huyết mạch thời Viễn Cổ, khi thức tỉnh đã thập phần cường đại?Lý Vân truy hỏi- Mà Hải Quỳnh là một trong số đó?- Ừ, đúng là thế, Hải Quỳnh tiên tử cũng không phải là người mà chùa Bạch Mã chúng ta có thể khống chế được, cho nên, sự tình của nàng với chúng ta một chút cũng không quan hệ.
92 - Ý ngươi là, có những huyết mạch thời Viễn Cổ, khi thức tỉnh đã thập phần cường đại?
Lý Vân truy hỏi
- Mà Hải Quỳnh là một trong số đó?
- Ừ, đúng là thế, Hải Quỳnh tiên tử cũng không phải là người mà chùa Bạch Mã chúng ta có thể khống chế được, cho nên, sự tình của nàng với chúng ta một chút cũng không quan hệ.
93 Đến tận bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy lão hòa thượng bất cần đời thật tình như thế. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên lão gọi tên của hắn.
94 Đến tận bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy lão hòa thượng bất cần đời thật tình như thế. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên lão gọi tên của hắn.
95 Trí Hoằng đại sư cười hắc hắc nói:
- Lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa, người ta tuy rằng gặp rủi ro, nhưng dù sao vẫn là Thần Ma Tiên Yêu. . . Những người bình thường làm sao có thể ngăn cản họ được.
96 Trí Hoằng đại sư giống như không nghe được tiếng đập cửa, cũng không thấy hắn có bất kỳ phản ứng nào.
- Hòa thượng, ngươi điếc à. . . . .
Lý Vân khẽ cười nói, nhắc nhở một câu.
97 - Được!
Lý Vân gật đầu tán thành. Hắn âm thầm cười, cái này đúng là việc tốt. Bất quá, hắn nghĩ, vạn nhất có xung đột lớn, hắn rốt cuộc nên đứng về phía nào?
Chẳng phải tiên nữ nói cô ấy là vợ chưa cưới của hắn sao: Chính mình phải chăng nên thay mặt cô ấy đứng ra nói chuyện.