41 Thuộc cung thất sát, nguv hiểm cận kể, gia đình phận mỏng, lục thân tương khắc, đào giếng không có nguồn, bơ vơ không nơi nương tựa. Khắc cha, khắc mẹ, khắc người thân, khắc bạn bè, khắc chồng, khắc chính mình, số mệnh đại hung.
42 Dưới ánh đèn tối tăm, anh giơ tay ra vuốt ve má cô, hơi thở nặng nề, ngữ khí dịu dàng chứa đựng sự cuồng nhiệt và nhục dục khó ước lượng nổi. Có lẽ do món Thái lấy vị cay làm chính quả thật không hợp khẩu vị, hoặc nơi đây dùng nhạc Thái, váy ống, múa tay làm nổi bật lên không khí nước ngoài quá khác biệt, hoặc có lẽ tâm trạng hôm nay quả thật không tốt, tóm lại, Lăng Lạc Xuyên trước nay khẩu vị cực tốt lúc này lại chỉ ăn vài miếng liền buông đũa xuống.
43 Anh dường như nhìn thấy nữ thần Ánh sáng đang vẫy tay với mình, non xanh nước biếc, ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, hồ trên toàn thế giới đều hóa thành bơ.
44 Anh vặn cánh tay đang run rẩy của cô, tựa con thú hoang bị thương, ghé sát tai cô cười lạnh: “Em thích như vậy có phải không? Vậy thì tối nay chúng ta cùng thưởng thức.
45 Triều Ảnh, loài hoa thược dược đẹp nhất, tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng và hi vọng. Lăng Lạc Xuyên tỉnh giấc bởi đồng hồ báo thức, mở mắt đã tám giờ sáng.
46 Anh quay sang bên tai cô, ngón tay cứng rắn xâm nhập vào cơ thể cô, gấp gáp mà bực dọc nói: “Trời ơi, em ngoan một chút, ngoan một chút, được không? Cho anh.
47 Tất cả mọi thứ xảy ra hồi đó, tôi là thủ phạm, cậu chính là tòng phạm. Cô ấy hận tôi nhường nào thì hận cậu nhường đó. Một đêm bình an vô sự. Sáng hôm sau, ngủ tới tận khi trời sáng bạch hai người mới tỉnh dậy.
48 Nơi kết nối với anh giống như bị người ta bổ sống, đan đến ruột nát tim tan. Cô đau đớn tột bậc, nhưng không lên tiếng, cắn chặt môi mình như co giật, chỉ vài giây, khóe miệng đã chảy máu.
49 Một tay túm lấy tóc cô, cúi nhìn cô từ trên cao, cười lạnh lùng: “Cho hay không cho?"Đêm ở khu dân nghèo trước nay luôn phong phú đa dạng, khắp nơi tràn ngập những niềm vui rẻ mạt, tuy thô bạo nguyên thủy song dứt khoát trực tiếp.
50 Đừng có vờ làm ra bộ dạng đáng thương với anh, hôm qua chẳng phải còn muốn ngủ cùng anh sao?Phát sóng trực tiếp hiện trường đã kết thúc, kịch hay cũng tàn, Nguyễn Thiệu Nam tắt ti vi, cầm li rượu lên uống rượu một mình.
51 Trên thế giới này, có rất nhiều người vô tình nói lời tạm biệt liền thực sự không bao giờ gặp lại. Thế đấy Lạc Xuyên, tạm biệt. . . Sáng hôm sau, Lăng Lạc Xuyên tỉnh dậy trong phòng ngủ của mình, bên cạnh đã không còn người, chỉ có một tờ giấy đầy chữ.
52 Anh không bằng mấy người kĩ nữ đứng đường trong khu đèn đỏ. Thứ kĩ nữ bán là bản thân, còn thứ anh bán là một người phụ nữ sống vì anh, chết vì anh, không màng tất cả vì anh.
53 Bây giờ anh có thể giết em, thần không biết quỷ không hay, em tin không?Hôm sau là ngày nghỉ, Như Phi và Vị Hi đem theo hành lí đơn giản chuyển tới căn nhà mái bằng cũ nát vùng ngoại ô sát chân núi.
54 Đừng quên những lời anh vừa nói, tôi cởi sạch rồi, để anh nhìn rõ, anh liền đi cứu cô ấy. Như Phi thay quần áo của Du Du, cúi đầu nâng khay rượu bước vào phòng của Lăng Lạc Xuyên.
55 Video đó chỉ cần lộ ra một giây, tôi sẽ không giết anh, mà sẽ khiến anh chết từ từ. Lăng Lạc Xuyên đưa Như Phi đang lòng như lửa đốt lao đến biệt thự của Nguyễn Thiệu Nam, tất cả đều đã kết thúc.
56 Đây không phải làm tình, đây là lăng trì, là lóc thịt cô, cơ thể máu thịt của cô, từng miếng từng miếng từ xương cốt!“Em muốn bảo vệ cậu ta, nhưng hôm nay ai đến cứu em? Không cần sợ, anh sẽ không cho bất kì ai xem.
57 Khi anh nhìn thấy một người con gái xinh đẹp, thuần khiết ngồi cạnh anh, bộc lộ ánh mắt tin cậy với anh, cho dù là kẻ cặn bã anh cũng sẽ cảm động. Nghỉ lễ Quốc khánh, Ngnyễn Thiệu Nam ngồi trong biệt thự của mình, vừa ăn sáng vừa xem tin tức buổi sáng.
58 Anh run rẩy như một đứa trẻ sợ lạnh, “Anh biết, anh ta lừa anh, anh sớm đã biết. . . ". Đã là cuối thu, đúng mùa gió heo may, lá rụng lả tả. Cả thành phố chìm trong sắc vàng ấm áp, giống như một thước phim cố ý làm cho cũ đi, một vẻ đẹp ấm áp mà mờ nhạt.
59 Mẹ, mẹ nhìn kìa, sao anh kia lại khóc?Lăng Lạc Xuyên bước vào phòng bệnh của Vị Hi, cô vẫn chưa tỉnh, Trì Mạch đang ở bên trông coi, gật đầu với anh rồi đi ra.
60 Em sống là người của anh, chết cũng là ma của anh. Sống không chung chăn, chết chung huyệt, em muốn vậy à? Anh lại muốn các người chết cũng không thể ở bên nhau!Sau khi ăn cơm tối, như thường ngày Nguyễn Thiệu Nam lại ôm Vị Hi, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi.