21
22 Edit: Hoa Hồng Nhung Beta: Phù dung đào hoaĐêm hôm đó tôi ngủ ở phòng đọc sách, nhưng trong lúc mơ màng cảm thấy Nghê Lạc Trần bật đèn làm việc suốt đêm, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh lại mới phát hiện anh nằm ngủ trước máy tính.
23
24 Tốc bộ hành quân của chúng tôi kết thúc sớm hơn 4 tiếng so với dự địnhBây giờ là đúng 8 giờ sáng, mục tiêu huyện Z ở phía trước còn cách 20 km, tôi liền nghe tiếng học viên reo hò, đó là lời reo hò mang theo niềm vui sướng vì thắng lợi.
25 Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, buổi chiều đúng 5 giờ lúc chúng tôi và vài cán bộ cùng giáo viên đang họp liền nhận được lời mời tham dự tiệc tối, nói là các lãnh đạo quan trọng của huyện Z đều sẽ tham gia, hy vọng chúng tôi ít nhất có thể phái ra một người đại diện tham dự.
26 Mặc dù sau 12 giờ ánh mặt trời ấm áp như vậy nhưng trên mặt tôi vẫn có thứ gì đó chảy xuống lạnh như băng. Trong giờ phút này những hình ảnh của quá khứ chợt ùa về như những thước phim quay chậm, chuyện cũ ở bờ biển không ngừng tuôn trào vây lấy tôi.
27
28
29 Nghê Lạc Trần với tinh thần buồn bã từ trên người tôi xuống, nhẹ nhàng giúp tôi sửa sang lại quần áo không chỉnh tề một cách không chịu nổi “Xin lỗi, anh quá xúc động rồi.
30 Suốt một tuần, tôi ở lì trong doanh trại, dường như cũng chỉ làm như vậy mới có thể giữ lại khoảng cách giữa tôi và Nghê Lạc Trần. Có đôi khi tôi nghĩ nếu giữa chúng tôi không có tình yêu thì không cần cố gắng quên đối phương sao? Nhưng tôi lại chậm rãi đem tâm tình này quy về sự biết ơn với anh, tôi đang rất bất lực vì khi tôi cần chỗ dựa nhất cũng là lúc anh cho tôi một cuộc hôn nhân như mong ước và một mái nhà ấm áp.
31
32 Một đêm không ngủ vì tôi ngủ thật sự không yên, hoảng loạn , thân thể nóng rực và cảm giác bay bổng cho tôi biết, tôi đã sinh bệnh và đang phát sốt. Bên người có một thân thể hơi lạnh vẫn ôm tôi, đôi môi mềm mại hôn tôi không ngừng,“Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây, không có việc gì đâu……”Tôi thật sự rất sợ nhưng lại không biết đang sợ cái gì, chỉ cố sức nắm lấy quần áo anh, thậm chí anh xoay người đi thay khăn mặt chườm lạnh cho tôi cũng không đi đươc.
33 Ăn xong cơm chiều tôi đi vào phòng đọc sách của Giang Triều, nhìn trên bàn bày đầy tư liệu ôn tập. Anh nói cho tôi biết đang chuẩn bị ghi danh học nghiên cứu sinh ở học viện chính trị Nam Kinh, anh nói có cảm tình quá sâu với quân đội nên không muốn chuyển nghề, nhưng hiện tại lại không thể tham gia huấn luyện cho nên chuẩn bị đổi sang làm công tác giáo dục tư tưởng.
34 Thành phố D không lớn lắm nếu có duyên tất sẽ lại gặp nhau. Lại nghe Vũ Hiên, âm nhạc dìu dịu bay bổng trên không gian thản nhiên rơi xuống, âm nhạc thực dễ dàng khiến người ta nhớ lại chuyện cũ, như vậy, nhớ tới khi tôi trải qua một buổi chiều chua xót, đang tuyệt vọng trong mưa cùng Nghê Lạc Trần gặp gỡ bất ngờ đã trở thành điều mà cả đời này tôi khó có thể quên nhất.
35
36 Hai nốt ruồi màu đỏ ở da thịt trắng nõn thật nổi bật, có vẻ đỏ tươi chói mắt lạ thường, tôi tưởng là do ảo giác của mình nên dưới tình thế cấp bách liền đưa tay ra cầm lấy chổ lửa nóng của anh kéo qua một bên rồi cúi đầu muốn nhìn kỹ xem cuối cùng là cái gì.
37
38 Buổi tối, Nghê Lạc Trần cùng Giang Triều uống rất nhiều, hai người họ đều thuộc loại đàn ông ít nói, giờ phút này liền càng nói ít một cách đáng thương , đương nhiên đáng thương nhất vẫn là hai bình rượu đế cùng rượu đỏ trên bàn.
39
40
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 100