21 Buổi tối hôm sau, Đường Trọng Kiêu gọi điện thoại tới, lúc đó Hứa Niệm đang tắm, đến khi đi ra mới thấy có thông báo cuộc gọi nhỡ, sau khi xác định là anh, có chút do dự có nên gọi lại hay không? Ngộ nhỡ quấy rầy đến chuyện tốt của người khác thì không ổn lắm.
22 Hứa Niệm nghe giọng điệu đó chỉ biết Đường Trọng Kiêu mất hứng, bảo Lí Ngọc đi trước, lúc này mới giải thích cho anh: “Tôi trở về thu dọn đồ đạc, dù sao anh không ở đây, tôi ở lại cũng không để làm gì.
23 “Tiên sinh, không cần cùng đi xem?” Chú Hoa thấy Hứa Niệm rời đi, “khụ” một tiếng, rõ ràng nhắc nhở người nào đó còn đang thất thần. Đường Trọng Kiêu lúc này mới tiếp tục uống cà phê của mình: “Chút chuyện đó cô ấy có thể xử lý tốt.
24 Lục Sơn là người đàn ông rất biết dỗ dành con gái vui vẻ, cho nên Hứa Niệm từ nhỏ đã từng nghe rất nhiều lời ngon tiếng ngọt. Nhưng trước mắt, cô lại vì những lời này của Đường Trọng Kiêu mà tim đập rộn lên.
25 Hứa Niệm biết ngay Đường Trọng Kiêu sẽ dùng giọng điệu này, thành thật không lên tiếng. Một lát sau, người bên kia cuối cùng cũng bắt đầu vui vẻ hòa nhã, nói: “Em cảm thấy quản lý Vương là dạng người gì?”Anh bỗng nhiên đi thẳng vào vấn đề, Hứa Niệm nhất thời không phản ứng kịp, suy nghĩ một lát mới trả lời: “Bình thường làm việc rất nghiêm túc, cũng nghiêm khắc với cấp dưới, đặc biệt là rất tốt với con cái.
26 Đối với đề nghị của thím Phúc Hứa Niệm quả thực dở khóc dở cười, ai lại nghĩ đến trong lòng một người lớn tuổi lại có nhiều ý tưởng như vậy. Cô vội vàng xua tay cự tuyệt: “Thật sự không thích hợp.
27 Đường Trọng Kiêu không phải lúc nào cũng là vẻ mặt ôn hoà nên Hứa Niệm đã sớm quen với tính tình vui buồn thất thường này của anh, chỉ là hôm sau khi dùng cơm không thấy anh, vẫn có chút ngoài ý muốn.
28 Người đàn ông trước mặt nghe xong lời cô nói, chỉ tiếp tục trầm mặc, đáy mắt hơi gợn sóng, rồi chậm rãi quay về với yên tĩnh. Câu cuối cùng kia cô phải dùng hết dũng khí mới hỏi ra lời, lại không có được bất cứ đáp án nào.
29 Đời này Hứa Niệm chưa từng làm chuyện gì khác người, đến khi bị Đường Trọng Kiêu ném vào băng ghế sau xe, người nọ cúi người áp đến, cô rốt cuộc bị hù dọa: “Anh điên rồi!” Nếu như bị phóng viên chụp được, sau đó lại xảy ra sóng to gió lớn thế nào chứ?Nhưng Đường Trọng Kiêu không có nhiều động tác, chỉ nhìn cô từ trên cao xuống, cảm xúc nơi đáy mắt thay đổi trong giây lát.
30 Tống An Bình cũng là người tinh anh, rất nhanh đã thấy có điều không đúng, cúi đầu nhấp miệng cà phê mới ngượng ngùng cười: “Nhất định là anh nhớ nhầm.
31 Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng chuyển động quanh chiếc cốc, sau đó mới không chút để ý mà liếc sang: “Nói một chút đi, vì sao tâm tình em không tốt?”Đổi lại Hứa Niệm chỉ cúi đầu uống trà.
32 Ngày đó xuất phát hiếm khi nhiệt độ không khí tăng trở lại, toàn thành phố đắm chìm trong ánh dương ấm áp. Tiểu Kỷ đã đợi ở đại sảnh sân bay từ lâu, cùng bạn gái đứng ở trong đám người nghiêng nghiêng nói chuyện.
33 Chi Mĩ lại rất sảng khoái đồng ý gặp mặt. Hứa Niệm vô cùng bất ngờ, vốn tưởng rằng đối phương ít nhiều sẽ có chút do dự. Cho nên vấn đề tiếp theo cô cần giải quyết chính là… làm thế nào bỏ tài xế lại?Hứa Niệm nói với đối phương muốn đi dạo phố, đến cửa hàng thì không để anh ta đi theo: “Tôi mua đồ dùng cá nhân, anh theo không tiện.
34 Người gọi là “Lão phu nhân” kỳ thật cũng không lão, ngược lại vô cùng trẻ tuổi, nhìn từ bề ngoài gần như đoán không được tuổi thật của bà, một thân sườn xám màu tím trầm, khoan thai quý phái.
35 Hứa Niệm nghe giọng điệu của cô ta lúc nói chuyện với Đường Trọng Kiêu thì đoán đây chính là vị em gái “Bảo bối” kia. Quả nhiên đối phương đặt khay lên trên bàn, ngữ khí nói chuyện càng thể hiện sự kiêu căng: “Anh che giấu bảo bối cẩn thận như vậy, không phải là Hứa tiểu thư không dám gặp người khác đấy chứ?”Cô ta thản nhiên nhìn Hứa Niệm, chủ động vươn tay ra: “Chào cô, Đường Mạc Ninh.
36 Buổi tối Hứa Niệm ngủ không ngon, ban đêm liên tục bị ác mộng quấn lấy. Lúc thì là vẻ mặt mỉm cười của Đường phu nhân, một lúc lại là ánh mắt như cười như không của Đường Mạc Ninh, cuối cùng toàn bộ đều biến thành ngũ quan dần dần phóng đại của đứa bé kia…Giống ai đây, vì sao vẫn cảm giác như đã từng quen biết?Cô đột nhiên mở mắt ra, đêm mùa đông giá rét nhưng cũng kinh động đến mức toát ra cả thân mồ hôi lạnh.
37 Hứa Niệm gần như đã đoán được là ai đến tìm Tống An Bình, trong những người bên cạnh có năng lực làm cho anh ta kinh hoảng như vậy thật sự không có mấy người, nhưng, tại sao vậy chứ?“Anh cũng không biết rốt cuộc mục đích của người nọ là gì, nhất định không cho anh tiếp xúc với em nữa.
38 Cả bữa tiệc tối, ánh mắt Hứa Niệm hầu như đều bám riết trên người Đường Mạc Ninh, ngay cả lúc nào thì có người đến gần bên cạnh cũng không biết. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ bỗng nhiên ôm chặt hông cô, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp quen thuộc: “Nhìn cái gì chứ, gọi em cũng không nghe.
39 Đêm dày đặc. Đường Trọng Kiêu cúi đầu mắt nhìn đồng hồ, khách khứa phía sau còn chưa rời đi, anh lại chỉ một lòng đặt trên người Hứa Niệm. Không biết vì sao đêm nay anh luôn cảm thấy bất an, lại nhìn Đường Mạc Ninh ngược lại vẫn thành thật ở lại bên cạnh mẹ, nhưng cả đêm trong lòng không yên.
40 Đường Trọng Kiêu nhìn cô, sau đó ngần ngại nói: “Anh sẽ không vì những chuyện mình làm sai mà kiếm cớ, nhưng sau khi gặp lại em, tất cả những gì anh đối với em đều là chân thật.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50