Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi Chương 9
Chương trước: Chương 8
Chương 9
Nơi đây là nơi náo nhiệt về đêm nhất của thành Lạc Dương, đèn đuốc sáng ngời, oanh thanh yến ngữ, tiếng cười đùa tán tỉnh không dứt của các cô gái hoa lâu cùng các khách nhân mang đến.
Trước Thẩm Hương Các, Tiểu Cửu trong tay ôm một quyển tranh cuốn hơi giật mình nhìn cảnh tượng náo nhiệt, hành vi buông thả của mọi người cùng tiếng nói ồn ào trước mắt, trong lòng nhịn không được mà trái phép nói thầm......
Thiếu phu nhân là xảy ra chuyện gì ? Tại sao muốn hắn ôm tranh cuốn đến câu lan viện tìm người ? Còn có tranh này rõ ràng là do thiếu gia vẽ, nhưng cô lại muốn thiếu gia lấy quái danh "Thanh Nhạn Tử" gì đó từ trên trời rơi xuống, còn tốn công tốn sức khắc con dấu ấn nữa chứ !
Còn có a, nói đến thiếu gia cũng rất kỳ quái ! Lúc trước còn buồn bực phát cáu không chịu đề danh trên tranh ! Ai ngờ thiếu phu nhân chẳng qua chỉ cần liếc mắt, thần bí ghé vào lỗ tai anh nói khẽ mấy câu thì hai mắt thiếu gia lập tức sáng ngời, cười đến thật sự là...... Chậc, còn tươi hơn cả hoa nở, lập tức vui vẻ mài mực đề chữ ! Ai...... Thiếu gia hiện tại quả thật là bị thiếu phu nhân làm cho điên đảo rồi ! Nhưng như vậy cũng tốt, thiếu phu nhân đối xử tốt với thiếu gia, thiếu gia bị cô làm cho điên đảo cũng không sao.
Nghĩ đến đây Tiểu Cửu vui vẻ nở nụ cười, nhớ đến việc thiếu phu nhân phân phó liền lập tức ôm tranh cuộn tiến vào Thẩm Hương Các, nào biết lại bị Quy Công giữ cửa ngăn lại.
"Tiểu tử, ngươi làm gì ?" Quy Công dùng đôi mắt chó nhìn người, thấy Tiểu Cửu một thân trang phục hạ nhân, sao có thể có ngân lượng mà vào câu lan viện ăn chơi đàng điếm nên lập tức liền ngăn hắn lại.
"Ta tìm người." Tiểu Cửu sao không biết trong mắt Quy Công chỉ có thế lực, trong lòng cũng vô cùng mất hứng. Hừ ! Hắn thích tới nơi này lắm sao ? Nếu không phải thiếu phu nhân có việc giao cho hắn làm, tám người khiêng kiệu lớn tới mời hắn cũng không đến đâu !
Quy Công vừa nghe liền cười ha ha. "Tìm người ? Tiểu tử, muốn qua cửa lớn Thẩm Hương Các của chúng ta ít nhất cũng phải có mười lượng bạc, nếu muốn thêm cô nương ít nhất cũng phải có ba mươi lượng trở lên, ngươi có sao ?"
"Nhưng ta không đến tìm cô nương !" Tiểu Cửu bĩu môi, vô cùng không vui.
"Không đến tìm cô nương chẳng lẽ đến tìm nam nhân ?" Quy Công nghe vậy lại càng cười to rồi cứ liên tục phất tay như đuổi ruồi. "Ở chỗ chúng ta không có kinh doanh về sở thích nam nhân, đi đi đi !"
"Ai, ai có sở thích nam nhân a ?" Tiểu Cửu tức giận đến mức dậm chân, khuôn mặt đỏ bừng.
"Ta mặc kệ ai có sở thích nam nhân, dù sao ngươi cũng đi mau đi, đừng ở chỗ này mà gây trở ngại việc buôn bán của chúng ta." Hắn không kiên nhẫn mà đẩy Tiểu Cửu ra ngoài.
"Uy ! Ngươi là tên không nói đạo lý ? Ta chỉ muốn đi vào tìm người......"
"Tránh ra ! Tránh ra ! Không được làm loạn ở đây......"
Trong lúc nhất thời, hai người ở cửa lớn tiếng ồn ào, giằng co không dứt lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người, ngay cả người mới hai mươi xuân xanh đã tự mình thành lập Thẩm Hương Các, làm chủ một kĩ phường rất nổi tiếng ở thành Lạc Dương ── Thẩm Ngâm Hương, cũng không nhịn được mà bước về phía bọn họ.
"Ầm ỹ cái gì thế ?" Thẩm Ngâm Hương cười hỏi, cô có khuôn mặt không được xem là xinh đẹp, thân hình lại mảnh khảnh nhưng giọng nói lại mềm mại quyến rũ khiến người ta nghe xong cả người như nhũn ra.
"Ngâm, Ngâm Hương cô nương, tiểu tử này cố ý đến làm loạn......" Quy Công giữ cửa vừa thấy bà chủ thì khí thế lập tức giảm một nửa, ấp úng cười gượng giải thích.
"Ai tới làm loạn ?" Một lời cắt đứt vu khống của hắn, Tiểu Cửu tức giận trừng mắt, vẻ mặt khó chịu. "Ta chỉ là tới tìm người, ai ngờ hắn lại dám ngăn cản, không cho ta đi vào."
Nghe vậy, Thẩm Ngâm Hương cũng không xem thường vì hắn chỉ là một thư đồng, gương mặt vẫn cười như cũ. "Tiểu công tử, ngươi tới tìm ai ?"
"Tìm người xem tranh." Tiểu Cửu nhếch miệng cười, nói y như lời Mộ Dung Tinh dặn.
"Xem tranh ? Người tới chỗ này chỉ có xem cô nương, có ai tới xem tranh chứ ?" Quy Công cười nhạo, khi mở to miệng chuẩn bị ngửa mặt lên trời cười điên cuồng thì bỗng dưng ──
"Hóa ra là ngươi ! Lục vương gia đợi ngươi đã lâu, mau theo tôi vào đi !" Cô cười quyến rũ rồi vội vàng dẫn Tiểu Cửu tiến vào Thẩm Hương Các ngoài dự kiến của mọi người.
Nào biết Tiểu Cửu vừa tiến vào trong đại sảnh nơi tiếng người ồn ào, oanh yến nỉ non liền dừng lại, không muốn cùng cô đi vào bên trong nữa.
Thấy thế Thẩm Ngâm Hương có chút kinh ngạc, vội vàng nói: "Sao không đi ? Lục vương gia vẫn còn đang chờ đấy !"
Lắc đầu, Tiểu Cửu tuân thủ căn dặn của Mộ Dung Tinh, vẻ mặt kiên trì. "Ta sẽ chờ ở đại sảnh ! Muốn xem tranh thì bảo người đến đây, nếu qua một khắc mà người vẫn chưa tới thì ta sẽ đi."
Lời này vừa nói ra, bên trong Thẩm Hương Các liền xôn xao một trận. Phải biết rằng hôm nay ở Thẩm Hương Các có không ít người vì muốn tìm cơ hội kết bạn với Lục vương gia mà đến, chỉ cần một câu của Lục vương gia muốn gặp ai thì người kia chỉ sợ không thể nhanh chân chạy như bay đi gặp, nhưng tiểu thư đồng này lại muốn Lục vương gia tới gặp hắn, còn khẩu khí lớn bảo sẽ không đợi lâu, thật sự là quá tự cao tự đại mà !
"Này thật thú vị ! Hiếm khi có người không dưới trướng Lục vương gia." Sững sờ qua đi, Thẩm Ngâm Hương hứng thú nở nụ cười. "Một khi đã như vậy thì ngươi chờ ở đây, ta đi vào mời Lục vương gia." Dứt lời, không nói thêm gì liền đi.
Lén lút le lưỡi, Tiểu Cửu cũng không nghĩ tới thiếu phu nhân bảo hắn đến tìm người lại chính là Vương gia, nhưng lại dặn hắn khẩu khí và thái độ cần phải giả vờ như vậy, thật không hiểu đang làm cái quỷ gì ? Song lo chuyện của cô làm gì, chỉ cần y theo lời của cô đem chuyện này giải quyết nhanh thì tốt rồi ! Ai...... Hắn mới mười mấy tuổi mà thôi, da mặt còn rất mỏng a ! Đến nơi thế này vẫn cảm thấy kì quái không được tự nhiên.
Trong lúc người xem tranh vẫn còn chưa đến, Tiểu Cửu có chút không được tự nhiên lại nhịn không được tò mò nhìn bốn phía xung quanh, ai ngờ lại để cho hắn nhìn thấy Trương Hoài Sinh ngồi ở góc bàn, mà Trương Hoài Sinh cùng hai người bạn thư sinh của hắn cũng vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt hắn, dường như không hiểu sao tiểu thư đồng bên cạnh Tề Nghiên có thể tiếp xúc với Lục vương gia, thậm chí còn bày ra dáng vẻ thật kiêu ngạo.
Hừ ! Tên Trương Hoài Sinh nghèo kia vay tiền thiếu gia không nghĩ tới là để tới nơi như thế này a ! Câu môi cười lạnh, Tiểu Cửu xem như không thấy thản nhiên di chuyển ánh mắt, cuối cùng cũng không liếc mắt nhìn về hướng kia nữa, chỉ lẳng lặng chờ.
Không lâu sau, một tiếng cười trầm thấp xuất hiện, nam tử tuấn lãng mặc tử bào ── Lục vương gia hiện thân, mang theo ý cười nhạt đi đến trước mặt Tiểu Cửu.
"Tiểu thư đồng, ngươi không phải là vị công tử ban ngày ta gặp a !" Đuôi lông mày khẽ nhếch, Lục vương gia cười nói. Này thật lạ ! Người nói muốn đem cho hắn xem bức tranh đẹp thật sự là vị công tử tuấn tú trẻ tuổi, sao đến nơi hẹn lại là tiểu thư đồng ?
Nghe vậy, Tiểu Cửu không chút hoang mang y theo lời Mộ Dung Tinh căn dặn mà trả lời: "Cữu gia nhà tôi đêm nay tạm thời có việc, cho nên đành phân phó tôi đến đây."
"Thì ra là thế." Là ai đến nơi hẹn Lục vương gia cũng không để ý lắm vì toàn bộ lực chú ý của người đã tập trung trên quyển tranh cuộn trong tay hắn.
Tiểu Cửu có sở trường đoán ý qua lời nói và thái độ, lập tức cười hì hì hai tay dâng bức tranh cuộn.
Lục vương gia mỉm cười tiếp nhận, lòng đầy chờ mong mở tranh cuộn ra, thoáng chốc hai mắt phát sáng, kích động nắm lấy bả vai của Tiểu Cửu, vội vàng quát hỏi: "Người vẽ tranh này là ai ? Hắn ở nơi nào ? Mau dẫn ta đi gặp hắn ! Có thể vẽ tranh thanh kỳ lại có linh khí như thế chắc chắn chính là cao nhân, bổn vương muốn cùng hắn kết giao bằng hữu !"
Ha ! Thiếu phu nhân quả nhiên là liệu sự như thần, Lục vương gia này phản ứng y như cô suy đoán nha !
Tiểu Cửu cười thầm, chỉ chỉ phần đề chữ trên tranh. "Người vẽ tranh tự là Thanh Nhạn Tử, hắn là hảo hữu của Cữu gia nhà tôi, từ trước đến nay không thích có người lui tới, người vẽ tranh xong chỉ tặng cho Cữu gia nhà tôi. Về phần chỗ ở của hắn, ngoài Cữu gia nhà tôi ra thật đúng là không có người nào biết được !"
"Phải không ?" Lục vương gia có chút thất vọng nhưng vẫn không muốn bỏ qua. "Nhà Cữu gia của ngươi ở đâu ? Ta đến gặp hắn, xin hắn giúp ta đến gặp Thanh Nhạn Tử, bổn vương khẳng định sẽ trọng thưởng !"
"Tôi lúc nãy không phải đã nói rồi sao ? Cữu gia nhà tôi đêm nay có việc, không thể đến." Hì hì cười, Tiểu Cửu vươn tay ra. "Này ! Cữu gia nhà tôi nói Lục vương gia cũng là người biết tranh, yêu thích tranh cho nên mới không ngại phiền toái mà đưa tranh người thật sự cho là đẹp tới cho ngài xem, nay ngài cũng đã xem qua, có phải nên đưa tôi không ?"
"Này......" Lục vương gia vẻ mặt chần chờ, trong mắt có chút không muốn. Cuộc đời hắn đam mê sưu tầm danh họa, nay gặp tuyệt phẩm đương nhiên muốn có được, lập tức mỉm cười thương lượng. "Như vậy đi ! Bức tranh này bổn vương thật sự rất thích, không biết Cữu gia nhà ngươi có thể nguyện ý nhượng lại cho ta ?"
Nghe vậy Tiểu Cửu âm thầm cười trộm, giả vờ khó xử. "Này tôi cũng không rõ. Nhưng tôi từng nghe Cữu gia nhà tôi khi vui vẻ đã nói rõ tranh của Nhạn Tử, không có giá hắn sẽ không bán !" Duỗi năm ngón tay ra, không nói rõ ra rốt cuộc là bao nhiêu, tùy người mua tranh tự đoán.
"Năm ngàn lượng ? Này có vấn đề gì !" Lục vương gia cười rất vui vẻ, tay to khẽ vẫy. "Người đâu, đem ngân phiếu đến !"
Xôn xao ── một bức tranh trị giá năm ngàn lượng, rốt cuộc là tranh thế nào ? Thanh Nhạn Tử kia là ai ? Chưa từng nghe qua tên người này a !
Nháy mắt, kinh hô nổi lên bốn phía Thẩm Hương Các, mọi người đều châu đầu ghé tai, thảo luận sôi nổi Thanh Nhạn Tử là người ra sao ? Đồng thời trong lòng đầy hâm mộ người này được Lục vương gia khen ngợi, biết rằng từ nay về sau tên tuổi Thanh Nhạn Tử sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.
"Ai nha ! Như vậy không thể được ! Tôi chỉ là nói từng nghe Cữu gia nói vui như vậy, cũng thật không muốn bán đâu !" Tiểu Cửu giả bộ kinh hoảng, vội vàng khước từ ngân phiếu hộ vệ đưa tới, vội vã muốn giật lại tranh. "Lục vương gia, tôi không lấy ngân phiếu đâu, người mau đưa tranh cuộn cho tôi đi."
"Nếu đã mở giá, nào có đạo lý đổi ý không bán chứ ?" Lục vương gia cưỡng từ đoạt ý, hạ quyết tâm không trả tranh.
Sau mấy lần giật tranh không được, biết mình không thể nề hà, lại vừa bị nhét năm tờ ngân phiếu một ngàn lượng vào trong ngực, Tiểu Cửu chỉ có thể bỏ đi, vẻ mặt đau khổ. "Tôi xong đời rồi ! Trở về khẳng định sẽ bị Cữu gia xử phạt."
Sờ sờ ngân phiếu trong lòng, xác định đã xếp gọn mới thở dài buồn bã đi ra ngoài. Đi tới cửa lớn liền quay đầu lại, thanh âm không lớn nhưng tất cả mọi người có thể nghe được: "Đúng rồi ! Cữu gia nhà tôi muốn tôi nói lại với ngài, hắn tính năm ngày sau mở cửa hàng tranh chữ, bên trong bày toàn bộ tranh của Thanh Nhạn Tử, Lục vương gia nếu có hứng thú thì năm ngày sau có thể đến xem."
"Bổn vương nhất định đi !" Nghe vậy, Lục vương gia mừng rỡ, suy nghĩ nếu cửa hàng tranh chữ khai trương hắn nhất định phải đi xem, thưởng thức thêm nhiều tranh của Thanh Nhạn Tử, nếu mỗi bức đều là tuyệt phẩm, hắn nhất định sẽ mua để cất giữ.
Gật gật đầu, Tiểu Cửu vẻ mặt sụp đổ bỏ đi, mãi đến sau khi cách Thẩm Hương Các thật xa, thật xa, vẻ mặt uể oải bỗng dưng thay đổi, trong nháy mắt liền bật cười, cơ hồ muốn chảy cả nước mắt......
"Ha ha ha...... Thật sự quá buồn cười a ! Hóa ra mình rất có thiên phú diễn tuồng a ! Nhưng lợi hại nhất vẫn là thiếu phu nhân, có thể nắm được suy nghĩ của Lục vương gia chuẩn như vậy, một bức tranh có thể bán được năm ngàn lượng !" Ra vẻ nhìn năm ngón tay của mình, Tiểu Cửu lúc này mới thật sự thở dài. "Ai...... Thiếu phu nhân muốn mình tùy tiện đưa ra một con số, sớm biết vậy mình đã giơ chín ngón......"
Năm ngày sau, tên tuổi Thanh Nhạn Tử đã truyền khắp các con phố lớn ngõ nhỏ Lạc Dương, hôm nay cửa hàng tranh chữ khai trương, vô luận là quan nhỏ địa phương, thương nhân làm quan giàu có hay văn nhân thư sinh, mọi người đều vì lấy lòng nịnh hót Lục vương gia mà sáng sớm đã tụ tập ở cửa hàng tranh chữ, chờ mở cửa để tiến vào nhìn một cái.
Nhóm văn nhân thư sinh là muốn vào xem đến tột cùng là tranh như thế nào mà có thể được Lục vương gia thưởng thức như thế; Quan nhỏ địa phương, thương nhân làm quan giàu có thì muốn mua tranh để tặng cho Lục vương gia, để xây dựng quan hệ tốt, ngày sau làm việc cũng có chỗ dựa vững chắc.
Bởi vì cửa hàng tranh chữ chưa khai trương buôn bán nên mọi người tập trung ngoài cửa hàng khó tránh khỏi nói chuyện sôi nổi, trao đổi những tin tức với nhau. Năm ngày gần đây trong thành Lạc Dương ồn ào đủ loại "Nghe nói", cuối cùng cũng tập trung tại đây.
"Uy ! Nghe nói cửa hàng tranh chữ này là Tề gia bỏ vốn mở......"
"Nghe nói vị Thanh Nhạn Tử kia quen biết Cữu gia, chính là bào đệ của tân nương tử Tề gia......"
* bào đệ : em trai ruột
"Nghe nói thời gian này Tề lão gia thường mang theo vị Mộ Dung cữu gia kia đi tuần tra hiệu buôn của Tề gia, cũng ý bảo thuộc hạ về sau trực tiếp nghe lệnh của Cữu gia, hình như định đem gia sản giao cho vị Cửu gia kia trông coi......"
"Ai...... Nghe nói Tề gia sẽ bị họ ngoại chiếm đoạt gia sản......"
Mọi người vẻ mặt phấn khởi tán gẫu đủ loại "Nghe nói" mà mình nghe được, nhưng không ai biết được "Nghe nói" này rốt cuộc là từ nơi nào truyền ra, ngọn nguồn xuất xứ từ đâu ?
Còn Tiểu Cửu phụng mệnh thiếu phu nhân, nơi nơi gieo rắc lời đồn "Nghe nói", lúc này đang cầm một chuỗi pháo dài cười meo meo với một nam trang tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bài trí tao nhã trong cửa hàng rồi nhìn sang Mộ Dung Tinh xin chỉ thị.
"Thiếu phu nhân, giờ lành đã đến, chúng ta có phải nên khai trương hay không ?"
"Đúng vậy ! Nên khai trương đi chứ ? Bên ngoài chen chúc thật là nhiều người a !" Hồng Đậu nhìn náo nhiệt ngoài cửa sổ, không cầm được cũng cảm thấy hưng phấn.
Vừa lòng nhìn tranh của Tề Nghiên được treo thanh nhã trong cách bài trí thư thái, Mộ Dung Tinh nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bên ngoài đã tụ tập một đám người, thậm chí còn nhìn thấy Trương Hoài Sinh cũng đã ở trong đám người đó, còn vị Lục vương gia kia cũng đang từ phía xa đi tới, cô liền lập tức gọi lão quản gia của Tề gia có kinh nghiệm phong phú bị cô điều đến hỗ trợ.
"Trần quản gia, đợi lát nữa sau khi ta rời đi từ cửa sau thì nơi này sẽ giao cho ngươi xử lý. Nếu có người ra giá mua tranh, không có ngàn lượng tuyệt đối không bán, biết không ?" Cô tự tin cười nói, cho rằng tranh của Tề Nghiên vẽ tuyệt đối trị giá ngàn lượng, nếu có người chê đắt, có thích mua hay không cũng tùy người, dù sao Tề gia cũng không phải dựa vào nghề này để sống.
"Tôi hiểu." Trần quản gia có kinh nghiệm chu đáo mỉm cười lên tiếng trả lời, trong lòng hiểu rõ đây đã nắm đúng tâm lý của mọi người "Hàng rẻ thì không tốt, càng đắt càng quý hiếm", không khỏi âm thầm bội phục vị cữu gia tuấn tú có đầu óc kinh doanh.
Gật gật đầu, Mộ Dung Tinh lại nhìn sang Tiểu Cửu. "Tiểu Cửu, ta dặn ngươi những gì, ngươi nhớ rồi chứ ?"
"Rõ ạ !" Tiểu Cửu lớn tiếng nói, hiểu cô là đang nhắc nhở hắn, không thể nói Thanh Nhạn Tử chính là Tề Nghiên, cữu gia chính là bí mật của cô tiết lộ ra ngoài.
"Tốt lắm ! Ngươi ở đây giúp đi, sau này mỗi ngày đều đến đây, đi theo Trần quản gia học tập, biết không ?" A...... Cô có kế hoạch đào tạo Tiểu Cửu cho thật tốt, sau này trở thành tâm phúc, giúp Tề gia quản lý mọi chuyện a !
"Vâng !" Biết thiếu phu nhân có lòng đào tạo mình, Tiểu Cửu không khỏi cảm động.
"Hồng Đậu, muội cũng ở lại đây, xem có gì cần giúp thì giúp."
"Dạ !" Hồng Đậu vẻ mặt cười hì hì, cũng rất thích náo nhiệt.
Lại vừa lòng gật đầu, Mộ Dung Tinh mới ung dung từ cửa sau rời khỏi đã nghe tiếng pháo từ đằng trước truyền đến...... Ha ha, khai trương cửa hàng tranh chữ chỉ với Lục vương gia thôi hẳn là có thể rút được không ít ngân lượng, càng khỏi nói các thương nhân thích học làm sang.
Bất quá, hắc hắc...... Có thể từ trên người những người đó lấy được bao nhiêu ngân lượng cũng không quan trọng, quan trọng bây giờ nhất là ── Tề Nghiên còn đang ở nhà chờ cô uống trà ăn điểm tâm a !
Tâm tình vui vẻ trở lại Tề phủ, trở về phòng không thấy bóng dáng của Tề Nghiên nên sau khi đổi lại một thân nữ trang cô lại lập tức đến những nơi trong phủ anh thích lưu lại nhất mà tìm. Không lâu sau, quả nhiên từ xa đã thấy anh ngồi xổm trước một tảng đá thì thào tự nói, mà cách đó không xa một nha hoàn xem như cũng xinh đẹp đang chậm rãi đi tới.
Đang muốn lên tiếng gọi người thì chợt thấy Tề Nghiên toàn thân đổ mồ hôi đứng lên, vội vàng sải bước nhưng sau khi nhìn thấy nha hoàn kia lại đột nhiên dậm chân, gãi gãi đầu như đang lo lắng gì đó, thấy nha hoàn sắp đi xa mới cuống quít gọi người ──
"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, ngươi đợi chút......" Chỉ sải vài bước chân đã đuổi kịp người.
"Thiếu gia, ngài có chuyện gì sao ?" Nha hoàn Tiểu Thanh bị kêu xoay người nhìn anh, trên mặt ẩn ẩn không có kiên nhẫn.
Thấy thế, Mộ Dung Tinh nghĩ đến bên trong phủ không hề thiếu nô bộc lén có ý khinh mạn với Tề Nghiên lập tức không vội ra mặt, ngược lại ẩn thân sau cây, âm thầm yên lặng xem sự tình sẽ diễn biến như thế nào.
"Tiểu Thanh, có thể xin ngươi pha một bình Thiết Quan Âm tới đây được không ?" Tề Nghiên cười ngây ngô thỉnh cầu, vốn hắn là định tự mình đi pha nhưng vừa mới tán gẫu vui vẻ với tảng đá công công, thật không nỡ rời đi a !
Thân là nha hoàn, vốn không nên hai lời mà vâng theo lời chủ tử, ngoan ngoãn đi pha trà nhưng Tiểu Thanh sau khi cẩn thận nhìn xung quanh, xác định bốn bề vắng lặng mới nhíu mày hỏi lại: "Là thiếu gia ngài muốn uống?"
"Không phải." Lắc đầu, Tề Nghiên thành thật nói: "Là tảng đá công công đã lâu không ngửi được trà thơm, muốn ta pha một bình cho hắn ngửi."
Tiểu Thanh vừa nghe liền khẳng định anh ngu ngốc, thầm nghĩ thảnh thơi nhàn hạ đi, không muốn hầu hạ anh, lập tức biểu hiện ra sự mất hứng của mình. "Thiếu gia, trên đời căn bản không có tảng đá công công này, nô tỳ rất bận, ngài không có việc gì thì đừng làm phiền hạ nhân chúng tôi."
Vừa thấy nàng hung dữ Tề Nghiên không còn dám yêu cầu nữa, há miệng cười ngớ ngẩn trước sau như một, "Ngươi đã vội vậy ta tự mình đi pha là được." Hoàn toàn không biết tức giận.
Tốt nhất là như thế ! Nghĩ đến mình vừa thoái thác một chuyện phiền hà, Tiểu Thanh đắc ý nở nụ cười, đang lên kế hoạch muốn tìm một nơi nhàn hạ để đi, ai ngờ vừa mới xoay người đã hoảng sợ khi thấy Mộ Dung Tinh từ sau thân cây chậm rãi di chuyển ra.
"Thiếu, thiếu phu nhân !" Cô, cô khi nào thì ở tại chỗ đó ? Tiểu Thanh sắc mặt tái đi, trong lòng hiểu rõ thiếu gia ngốc có thể khi dễ, nhưng thiếu phu nhân lại chẳng hề ngốc chút nào !
"A Tinh, nàng đã trở về !" Liếc thấy cô xuất thân, Tề Nghiên không có nghĩ gì nhiều, chính là vẻ mặt vui vẻ nhào lên ôm lấy cô.
"Ân." Nhẹ nhàng vỗ mặt của anh, ánh mắt Mộ Dung Tinh dừng trên mặt Tiểu Thanh, cười đến thanh nhã. "Tiểu Thanh, có thể phiền ngươi pha một bình Thiết Quan Âm tới đây không ?"
"Vâng...... Vâng......" Thiếu phu nhân nhìn thấy ! Cô ấy đã nhìn thấy ! Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt Tiểu Thanh trắng bệch. "Nô tỳ...... Nô tỳ lập tức đi pha......" Xoay người liền muốn chạy đi.
"Chậm đã !" Thản nhiên gọi người lại, Mộ Dung Tinh vừa lòng khi thấy bóng lưng kia cứng đờ, cô cười rồi dùng giọng nói mềm mại. "Sau khi đem trà tới, triệu tập tất cả hạ nhân đến đại sảnh chờ ta, biết chưa ?"
"Nô...... Nô tỳ đã biết." Dứt lời, cước bộ không ổn định, lảo đảo bước đi.
Mắt thấy nha hoàn đã rời đi, Tề Nghiên hơi giật mình đặt câu hỏi: "Nàng không phải rất bận sao ?" Sao hiện tại lại có thể đi pha trà đem lại đây?
"Tên ngốc !" Liếc mắt cười mắng, thật sự đối với hắn không có biện pháp.
Tuy rất nhiều người thường mắng anh là tên ngốc nhưng Tề Nghiên lại thích nghe cô mắng nhất, bởi vì cô mắng một chút ý cười nhạo cũng không có, ngược lại là loại cảm giác khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, rất được quan tâm.
Nhếch miệng cười, anh lắc lắc tay cô, khờ ngốc yêu cầu, "A Tinh, nàng tiếp tục mắng nữa đi ! Nàng mắng rất êm tai nga......"
"Tên ngốc, tên ngốc, tên ngốc......" Vừa cười lại mắng, cuối cùng nhịn không được thở dài, vuốt nhẹ gương mặt của anh. "Tề Nghiên, chàng phải nhớ kỹ, ở nơi này chàng mới là chủ ! Nếu bọn hạ nhân dám khinh mạn chàng nữa, chàng phải lấy uy phong của chủ mà dọa bọn họ, hiểu không ?"
"Không hiểu ! Vì sao muốn ta dọa người chứ ?" Tề Nghiên nở nụ cười không chút tâm cơ.
Nghe vậy, đôi mắt của Mộ Dung Tinh xao động. "Tề Nghiên, chàng rất đơn thuần, không rõ thế gian này có những người khi thiện sợ ác, cần phải dọa bọn họ, bọn họ mới không dám tác quái !" Nhìn trong mắt anh vẫn không hiểu, cô không khỏi bật cười. "Quên đi ! Chàng bẩm sinh hồn nhiên lương thiện, ta không nên bắt chàng thay đổi. Dù sao cũng không sao cả, từ nay chàng sẽ do ta bảo vệ, ta tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt chàng !"
"Nga !" Hắn ngơ ngác, không hiểu lắm ý trong lời nói của cô nhưng cảm thấy trong mắt cô rất dịu dàng, rất dịu dàng, làm cho hắn nhịn không được muốn sa vào trong đó.
"Tề Nghiên, đáp ứng ta một chuyện." Mỉm cười, cô nghiêm túc nói: "Sau này nếu còn có nô bộc như Tiểu Thanh vừa rồi đối với chàng như vậy, chàng nhất định phải lập tức nói cho ta biết, được không ?" Lời tuy nói vậy nhưng cô biết không tới một canh giờ nữa, bên trong Tề phủ không còn hạ nhân nào dám ngạo mạn với anh nữa !
Bờ môi dật ra một tiếng cười lạnh, Mộ Dung Tinh quyết định cho nô bộc Tề gia một chấn động.
Không rõ suy nghĩ trong lòng cô, Tề Nghiên gật đầu lên tiếng đáp ứng, lập tức lại nhếch miệng nở nụ cười. "A Tinh, nàng biết không ? Tảng đá công công nói...... Nói......" Lén liếc mắt nhìn cô một cái, ngượng ngùng không nói tiếp nữa.
"Nói gì ?" Liếc mắt nhìn về "Tảng đá công công" theo như lời anh nói...... Chẳng qua là một tảng đá to hoa văn rất xinh đẹp, được đặt cạnh hòn non bộ.
"Tảng đá công công nói ta sẽ làm cha !" Đỏ mặt xấu hổ cười, tầm mắt dừng trên bụng của cô. "Hắn nói ta đã đem em bé đặt vào trong bụng của nàng."
"Nói hươu nói vượn!" Mộ Dung Tinh cười trách, da mặt cũng có chút ửng đỏ. Tên ngốc này rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không a ? Bọn họ...... Bọn họ thật sự đã trở thành vợ chồng, bất quá cũng là chuyện của mấy ngày trước, nào có nhanh như vậy...... Ách...... Kỳ thật cũng có thể, dù sao mấy ngày qua anh thật sự rất...... quấn lấy người !
Nhưng mới vài ngày mà thôi, huống hồ anh cũng không phải đại phu, nào có khả năng biết cô có mang thai hay không ? Hừ ! Khẳng định là anh tự mình nói lung tung!
"Ta không có nói bậy ! Là tảng đá công công nói cho ta biết, lời hắn nói luôn không có sai......" Vội vàng giải thích.
"Được được được ! Chàng không nói bậy......" Miễn cưỡng cho qua.
"A Tinh, nàng tin ta......"
"Được ! Ta tin......"
Dưới ánh mặt trời, chỉ nghe tiếng của một nam một nữ, vừa nhanh vừa chậm nhẹ bay trong gió; Bên cạnh, tảng đá to có hoa văn xinh đẹp dưới ánh mặt trời lấp lánh hào quang màu trắng bạc như đang nhếch miệng mỉm cười.
Một lúc lâu sau, nô bộc đứng đầy đại sảnh Tề gia, ai cũng cảm thấy hoảng loạn, mọi người chỉ có thể ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không đoán ra vì sao thiếu phu nhân lại muốn triệu tập tất cả hạ nhân.
Còn hai người lúc này đang ngồi ở vị trí chủ trong đại sảnh vì nghe tin mà đến, dự định tìm hiểu một chút đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà khiến con dâu triệu tập toàn bộ hạ nhân của Tề gia.
Trong lúc vợ chồng Tề thị nhấp trà chờ người, Mộ Dung Tinh và Tề Nghiên từ phía sau đường xốc lên bức rèm che, khóe miệng mỉm cười đi vào đại sảnh.
Vừa thấy hai vị trưởng bối ở đây, Mộ Dung Tinh lập tức kéo Tề Nghiên thỉnh an, dường như không một chút bất ngờ về xuất hiện của bọn họ.
"Tốt tốt tốt ! Đều ngồi xuống đi !" Hai vợ chồng yêu thương con trai cùng con dâu nhà mình, vội vàng muốn bọn họ đến ngồi ghế dựa bên cạnh.
Cuối cùng sau khi chờ hai người đều ngồi xuống, Tề lão gia đang muốn hỏi cô vì sao gọi hạ nhân trong phủ đều tới đây hết thì Mộ Dung Tinh lại mở miệng trước ──
"Cha, con dâu là thiếu phu nhân Tề gia chứ ?" Cô dịu dàng cười hỏi.
"Đây là đương nhiên !" Tề lão gia không chút nghĩ ngợi, trả lời một cách chắc chắn.
"Thế con dâu đã là thiếu phu nhân Tề gia, đương nhiên có quyền xử lý một nô bộc nào đó trong phủ chứ ?"
"Đương nhiên !" Gật đầu thật mạnh nhưng lại không rõ cô vì sao phải hỏi như vậy ?
"Cám ơn cha !" Mỉm cười, Mộ Dung Tinh bỗng dưng đứng dậy, đứng trước toàn bộ nô bộc xếp hàng trước mặt chỉ vào Tề Nghiên bên cạnh, lên giọng hỏi: "Ta hỏi các ngươi, đây là ai ?"
Hành động này của cô không chỉ làm cho nhị lão Tề gia và Tề Nghiên đồng thời ngẩn người, cũng làm cho hạ nhân hai mặt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc cô có dụng ý gì, trong một lúc lại không ai dám trả lời.
"Không biết sao ?" Cô cười đến dịu dàng, đáy mắt lại càng phát ra sự lạnh lẽo. "Không thể tưởng tượng được nô bộc trong phủ đều không biết chủ tử, xem ra ta phải đuổi bọn ngươi đi hết rồi mua lại những hạ nhân khác thôi."
Lời này vừa nói ra, chúng nô bộc đều cả kinh, kích động, không biết là ai hô lên trước "Là thiếu gia", mọi người lập tức đều tỉnh ngộ, sốt ruột vội vàng hô theo, thoáng chốc, từng tiếng "Là thiếu gia" cứ vang lên, một tiếng lại một tiếng to hơn, chỉ sợ hô chậm hơn sẽ bị đuổi ra khỏi Tề phủ.
"Biết là thiếu gia là tốt rồi." Cười đến cả người lẫn vật đều vô hại, ánh mắt sắc bén lại đảo qua từng khuôn mặt bất an của mọi người. "Đã biết là thiếu gia, là chủ tử, cần phải biết mà hầu hạ ! Ta mặc kệ các ngươi là ký bán mình tiến vào đây hay là làm thuê, tóm lại hàng tháng Tề gia đều cho các ngươi lương tháng, không phải muốn phí phạm bạc mà là muốn các ngươi hầu hạ chủ tử cho tốt ! Đừng tưởng rằng thiếu gia tính tình đơn thuần chất phác, không tính toán với các ngươi thì liền khinh mạn hắn ! Ta rất rõ trong các ngươi có rất nhiều người đều là lén như thế. Từ giờ trở đi các ngươi hãy nhớ cho rõ, Tề gia chúng ta không dung nạp hạ nhân không tôn trọng chủ tử, hiểu rồi chứ ?"
Cô mỉm cười dịu dàng lại nói những câu sắc bén như kiếm khiến nhóm nô bộc nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng, hơn nữa người từng ngạo mạn bất kính với Tề Nghiên lúc này sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy.
Còn nhị lão Tề gia ở một bên nghe vậy, điều vui đầu tiên là hạ nhân trong phủ lén bắt nạt con đã khiếp sợ, điều vui thứ hai là con dâu lại có ý với con như thế, xem trọng con như thế.
"A Tinh......" Tề Nghiên nghe ra cô là đang bảo vệ anh, không khỏi cảm động mà thấp giọng khẽ gọi, lặng lẽ kéo áo của cô.
An ủi vỗ vỗ tay hắn, Mộ Dung Tinh cất giọng gọi người, "Tiểu Thanh !"
"Đông" một tiếng, chỉ thấy Tiểu Thanh quỳ rạp xuống đất, gương mặt trắng bệch từ giữa nhóm nô bộc bò ra, miệng không ngừng kêu gào, "Thiếu phu nhân đại nhân đại lượng, tha cho nô tỳ, nô tỳ lần tới không dám......"
"Còn có lần tới ?" Mộ Dung Tinh nhướng mày hỏi lại.
"Không có ! Không có ! Nô tỳ lần sau nhất định sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt, tuyệt không dám tác quái nữa, xin thiếu phu nhân tha thứ......" Tiếng cầu xin tha thứ không ngừng, lại càng không ngừng dập đầu.
Bây giờ mọi người cuối cùng cũng hiểu hôm nay vì sao thiếu phu nhân lại phát uy, đồng thời trong lòng cũng hiểu rõ vị thiếu phu nhân trước mắt này không phải nhân vật đơn giản, về sau nên cẩn thận hầu hạ.
Thấy thế nhưng Mộ Dung Tinh lại không mềm lòng, ánh mắt nhìn về phía tổng quản Tề phủ. "Vương tổng quản, Tiểu Thanh là đến làm thuê hay là bán mình ?"
"Hồi thiếu phu nhân, từ nhỏ đã bị bán cả đời vào đây." Vương tổng quản thấm mồ hôi lạnh nhanh chóng trả lời.
Cười lạnh lùng nhưng cô vẫn nói rất dịu dàng, "Tiểu Thanh, một khi đã như vậy Tề gia chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi mà đem ngươi bán lại cho người khác, ngươi cầm giấy bán mình của mình mà rời khỏi Tề gia đi ! Tề gia chúng ta không dung nạp nha hoàn so với chủ tử còn phải chiều chuộng hơn như ngươi !"
"Đừng ! Thiếu phu nhân cho nô tỳ thêm một cơ hội nữa đi ! Rời khỏi Tề gia nô tỳ không có nơi nào để đi, khác nào chỉ còn đường chết a......" Tiểu Thanh kinh hoảng kêu khóc, gần như xụi lơ trên mặt đất.
Dường như không nghe thấy, Mộ Dung Tinh lạnh lùng nhìn về phía Vương tổng quản, Vương tổng quản lập tức biết ý, lúc này sao còn dám chần chờ, vội vàng gọi tới hai nô tài dáng người cường tráng lôi Tiểu Thanh đem ra ngoài, tiếng la khóc thê lương kia càng đi càng xa, cuối cùng cũng biến mất.
"Ta không hy vọng sẽ có Tiểu Thanh thứ hai, mọi người hiểu chứ ?" Vẻ mặt cười nhạt như trước, Mộ Dung Tinh không phủ nhận mình là đang giết gà dọa khỉ.
"Hiểu, hiểu được." Mọi người trong lòng run sợ, âm thầm may mắn mình không phải Tiểu Thanh.
"Tốt lắm, không có việc gì nữa, đi xuống cả đi !" Bàn tay mềm vung lên, giải tán mọi người.
Nháy mắt chỉ thấy mọi người như chạy trối chết, chỉ hai ba bước đều biến mất hết, chỉ sợ mình là đối tượng kế tiếp bị khai đao.
Nhìn mọi người đều đã đi hết, Mộ Dung Tinh lập tức xoay người tạ tội với nhị lão Tề gia. "Cha, mẹ, con dâu ở trước mặt hai người làm càn, nếu có chỗ nào không đúng, xin hai người thứ lỗi."
"Nào có gì không đúng ? Tề gia chúng ta tích đức nên mới may mắn có thể có con dâu tốt như con vậy." Nhị lão Tề gia đồng thanh, ăn ý nhìn nhau cười, tiếp đó lại tha thiết dặn con, "Nghiên nhi, Tinh nhi đối với con tốt như vậy, con nên nghe lời của nàng cho tốt, biết không ?"
"Con, con vốn rất nghe lời A Tinh a !" Tề Nghiên vẻ mặt vô tội.
Nhìn bộ dáng anh khờ ngốc nhị lão Tề gia nhất thời bật cười liên tục, còn Mộ Dung Tinh thì mím môi cười khẽ, nhìn trong mắt anh ôn nhu đến cực điểm, trong mắt nhị lão Tề gia không khỏi lại may mắn ──
Tổ tiên Tề gia tích đức a !
Xem tiếp: Chương 10