Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi Chương 1
Chương trước: Tiết Tử
Chương 1
"Tôi không đáp ứng !"
Nhà giàu nhất Tô Châu ── khí phái hào phóng, trong đại sảnh Mộ Dung phủ bài trí cao nhã bỗng nhiên tuôn ra một cơn giận dữ không đồng ý.
"Phu nhân, nhưng...... này......" Mộ Dung lão gia dáng vẻ mạnh khỏe vẻ mặt khó xử, nhìn người bên gối vẻ mặt kiên quyết, thật sự vô cùng phiền não.
"Còn nhưng cái gì ?" Một phen đoạt lấy thư trong tay ông liền xé bỏ, Mộ Dung phu nhân chọc tức. "Chẳng lẽ ông thật sự tính đem con gái gả đi Tề gia sao ?"
"Phu nhân, tôi...... Tôi......" Trừng mắt thư đã bị "xé thành trăm mảnh" rơi lả tả, Mộ Dung lão gia lắp bắp nói không ra lời, lòng đầy bất đắc dĩ.
Ai...... Ông cũng không nguyện ý a ! Nhưng Tề gia đã viết thư tới hỏi hẹn ước năm đó còn tính không, ông cũng không thể thất hứa đi !
"Còn tôi tôi cái gì ?" Tức giận trách móc, đối với không lập tức tỏ vẻ phản đối của ông vô cùng bất mãn. "Tôi tuyệt không đem con gái chúng ta gả vào Tề gia."
"Nhưng năm đó hai nhà chúng ta rõ ràng có định ước......" Ngại thê tử lại nổi cơn tam bành, Mộ Dung lão gia âm điệu có chút run run.
"Đây chẳng qua là miệng nói đùa thôi, lại không có trao đổi tín vật !" Chuyện cách đây hai mươi năm, Mộ Dung phu nhân vì hạnh phúc cả đời của con gái bảo bối, đánh chết cũng không muốn nhận.
"Ăn ở cần phải trọng tín a ! Cho dù chỉ là ước định bằng miệng cũng nhất định tuân thủ......" Thật chột dạ a ! Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng kỳ thật ông cũng rất muốn đổi ý.
"Nga ? Vậy ông là vì tuân thủ định ước qua miệng kia mà định hy sinh hạnh phúc cả đời con gái chúng ta a ?" Một lời cắt ngang ông, bà giận đến cả người phát run, âm thanh phẫn nộ quát, "Con trai của Tề gia chính là một tên ngốc a ! Ông muốn đem con gái của tôi gả cho một tên ngốc, nói cái gì tôi cũng không đáp ứng !"
Lời "tên ngốc" này vừa ra, thân mình mạnh khỏe không khỏi co rụt lại, tựa như cũng biết này có tính nghiêm trọng, ấp úng không dám lại nhiều lời thêm câu nào nữa, trên mặt già nua vẫn đầy khó xử như cũ.
Ai...... Trọng tín, con gái không hạnh phúc; Thất hứa không tuân thủ, không chỉ có bị tổn thương tình bằng hữu nhiều năm cùng đại ca Tề gia, tệ hơn ông lấy trung phục người, lại định vì lời khuyên của người nhà mà đối ngược lại với nguyên tắc.
Mộ Dung phu nhân thấy ông cho dù không nói nhưng vẫn như cũ tỏ vẻ không muốn thất hứa, lập tức không khỏi gấp đến độ khóc lên. "Tôi mặc kệ ! Con gái là do tôi vất vả mang thai mười tháng sinh ra, tôi không cho phép gả nó ột tên ngốc, bị hủy hạnh phúc cả đời ! Dựa vào tài nghệ của con gái chúng ta, cần gì phải gả cho người không mạnh khỏe chứ ? Nhưng ông người cha nhẫn tâm ......"
"Không phải tôi nhẫn tâm, mà...... mà nó còn chưa có ra đời, chúng ta đã vì nó mà đính ước chuyện hôn sự này......" Đầu đầy mồ hôi quả muốn nói ra lời mình muốn.
"Tôi mặc kệ ! Năm đó là ông mở miệng nói chuyện hôn sự này, muốn gả thì tự ông gả đi !" Ngang nhiên khóc lên, vì bảo vệ hạnh phúc con gái, bất chấp nói chuyện có đạo lý hay không.
"Tôi gả ?" Mộ Dung lão gia dở khóc dở cười, liên tục lau mồ hôi nóng, lẩm bẩm nhắc nhở, "Phu nhân, năm đó khi tôi nói chủ ý này bà cũng không phản đối, thậm chí còn đùa với con trai Tề gia liên tục kêu con rể nhỏ mà......"
"Thì tính sao ? Ông nếu không đề cập tới chuyện này tôi sẽ không gọi hắn là con rể nhỏ ! Việc này nói như thế nào cũng là phải trách ông năm đó nhiều chuyện !" Mộ Dung phu nhân hai mắt đẫm lệ giận trừng, hoàn toàn không phân rõ phải trái.
"Phu nhân, bà thật sự là...... Thật sự là......" Thật là có lý nói không rõ.
"Tôi mặc kệ ! Ông lập tức hồi âm cho Tề gia, nói năm đó hôn ước qua miệng không tính gì hết !" Ngay cả nghe cũng không nghe, dậm chân dứt khoát khóc lóc.
"Phu nhân a......"
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh tiếng kêu khóc cùng tiếng chột dạ kêu to quấn nhau không ngớt, làm cho thân ảnh vừa mới tránh sau cánh cửa nghe lén một chút giật mình vội vàng quay đầu chạy vội đi......
"Tiểu thư...... Tiểu thư...... Không tốt......" Trên đầu nha hoàn có hai búi tóc, vẻ mặt thanh tú thông minh, tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi ── Hồng Đậu hốt hoảng chạy vù vù, ngay cả cửa cũng không gõ liền xông vào trong khuê phòng tiểu thư nhà mình.
"Ta không bệnh không đau, như thế nào không tốt ?" Vừa mới mặc quần áo xong, môi hồng răng trắng, bộ dạng công tử tuấn tú cử chỉ nhanh nhẹn quay người lại cười nhìn nha hoàn nôn nóng bên người, không chút buồn bực cô không phép tắc.
"A !" Vừa thấy cách ăn mặc của người trước mắt, Hồng Đậu còn đang thở gấp liền bật cười. "Tiểu thư, hôm nay lại muốn giả dạng thiếu gia sao ?"
Nghe vậy, vốn quạt giấy ở trong tay liền xoay một chút, cánh quạt không chút lưu tình gõ lên đầu cô, cười như không cười giáo huấn, "Không nhìn thấy tôi giả dạng sao ? Nên gọi thiếu gia mới đúng !" Bỗng nhiên nhíu mày lại hỏi: "Mới vừa rồi muội nói cái gì không tốt ?"
"Ai nha ! Thiếu chút nữa đã quên !" Bị gõ đầu có chút đau, Hồng Đậu sờ sờ đầu sau đó mới ủy khuất nói: "Mới vừa rồi người ta nghe lén lão gia, phu nhân cãi nhau, cho nên mới chạy nhanh thế này đến bẩm báo người đấy !"
Cãi nhau ? Hơi ngẩn người, Mộ Dung Tinh lắc đầu không tin. "Cha mẹ từ trước đến nay tình cảm vô cùng tốt, sao có thể có khả năng cãi nhau ?" Ít nhất từ khi cô có kí ức tới nay vẫn còn không có thấy qua.
"Hi ! Thiếu gia, này cũng là do chuyện hôn ước của người gây ra họa !" Hồng Đậu ra vẻ thần bí cười nói.
"Hôn ước ?" Cười liếc một cái, cái này cũng thật nhận định nàng nói lung tung. "Ta sao lại không nhớ rõ mình cùng nhà người ta có hôn ước ?"
Thấy cô không tin, Hồng Đậu nóng nảy. "Thiếu gia, đây là thật ! Mới vừa rồi Hồng Đậu thật sự nghe lão gia, phu nhân ầm ỹ chuyện này ! Hình như là nói khi người chưa ra đời đã đính ước." Trong mắt đầy nghiêm túc, suýt muốn giơ tay lên thề.
Chưa ra đời liền đính ước ? Có thể rất hoang đường không a ?
Trầm lặng nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn có da có thịt liếc mắt một cái, biết rõ nàng không có khả năng lấy loại chuyện này ra nói đùa, Mộ Dung Tinh cân nhắc, lập tức xoay người liền đi ra ngoài.
"Nha ! Thiếu gia, người muốn đi đâu ?" Sao chưa tỏ vẻ gì a ? Hồng Đậu lòng đầy nghi hoặc kêu to, vội vàng đuổi theo.
"Đi hỏi cha mẹ ta chuyện này cho rõ ràng !" Mộ Dung Tinh cũng không quay đầu lại hướng đi đến đại sảnh, định đem chuyện này nói cho rõ ràng !
"Tôi mặc kệ ! Con gái là của tôi, tôi không đồng ý......"
"Phu nhân a......"
Vào đại sảnh, chỉ thấy mẹ đang bắt lấy tay cha khóc lóc, Mộ Dung Tinh không khỏi ngẩn ra, lập tức vội vàng can thiệp giúp cha giải vây.
"Mẹ ! Mẹ !" Vội vàng kéo mẹ đang buồn bực kêu gào, khuôn mặt tuấn tú cười an ủi. "Người buồn bực cái gì ? Nói cho con nghe, con giúp người phân xử."
"Oa ── ta số khổ con gái a !" Vừa thấy cô, Mộ Dung phu nhân "Oa" một tiếng, ôm bảo bối dứt khoát khóc kể. "Cha con lòng dạ ác độc, lòng dạ ác độc a......"
Cha nhẫn tâm ? Con ngươi đen thông minh nhìn cha đang liên tục không ngừng xua tay phủ nhận, trên mặt viết đôn hậu thật thà. Mộ Dung Tinh rất hoài nghi cha nhà mình tìm khắp người ở đâu ra chỗ lòng dạ ác độc ?
"Con gái a, cha không có......" Rất sợ bị con gái yêu nâng trong lòng bàn tay hiểu lầm, Mộ Dung lão gia lo lắng kêu oan.
"Còn nói không có !" Không cho cơ hội giải thích, Mộ Dung phu nhân nắm lấy tay con gái bắt đầu bịa đặt là ông không phải, một phen nước mắt nước mũi đem mọi chuyện từ đầu đến cuối tường tận kể cho con gái hiểu. Lập tức Mộ Dung Tinh hai mắt mở to, quả thực không thể tin được năm đó cha mẹ lại ngốc đến nỗi cùng người ta hẹn loại định ước nhàm chán này.
Này tính cái gì ? Ngay cả chỉ phúc vi hôn cũng không tính ! Người ta chỉ phúc vi hôn, ít nhất là hai bên đều có mang, mà cô năm đó có thể còn ở âm tào địa phủ xếp hàng chờ đầu thai đã bị người ta đính ước ! Này...... Này có thể rất buồn cười hay không a ?
Có chút đau đầu vỗ trán, Mộ Dung Tinh buồn bực chất vấn, "Cha, con sao không biết người ở Lạc Dương có bạn tốt như vậy ?"
Chột dạ nhìn cô, Mộ Dung lão gia cười gượng không thôi. "Ta cùng Tề đại ca từ nhỏ chính là hàng xóm, sau khi lớn lên ta đến Tô Châu buôn bán phát triển, cưới mẹ con liền định cư tại đây. Hai mươi năm trước, từng cùng mẹ con về Lạc Dương tìm bạn tốt, cho nên mới đính hôn ước qua miệng này. Khi mẹ con sinh hạ con, ta từng đi gửi thư báo tin vui, hai nơi thư lui tới nhiều năm nhưng sau có thể vì mọi người đều bận nên dần dần mất liên lạc, không nghĩ tới cách nhiều năm như vậy, ông ta còn nhớ rõ năm đó......" Đột nhiên nhớ đến phong thư, chính là hi vọng thực hiện định ước năm đó, thật không hiểu nên làm thế nào cho phải ?
"Bọn họ đương nhiên sẽ nhớ rõ !" Mộ Dung phu nhân căm giận xen mồm. "Có cô nương nhà ai nguyện ý gả cho tên ngốc chứ ? Bọn họ không cưới được con dâu đương nhiên đem chủ ý đánh tới trên người con gái chúng ta rồi !"
Nghe vậy, Mộ Dung lão gia không khỏi cười khổ. Ai...... Chỉ trách năm đó thấy con trai Tề gia bộ dáng đáng yêu tuấn tú, liền nhiều miệng đưa ra lời đề nghị kia, làm sao sẽ biết đứa trẻ linh hoạt như vậy sau khi lớn lên lại chính là một tên ngốc.
Chợt nghe thấy mình cùng người đàn ông có hôn ước miệng là một tên ngốc, Mộ Dung Tinh không giống cô gái bình thường hoảng hốt, ngược lại nhướng mi. "Cha, hai bên đã nhiều năm chưa từng liên lạc lại thì sao biết được con Tề bá bá là tên ngốc chứ ?"
"Mấy năm trước từng nghe các lái buôn từ Lạc Dương nhắc tới." Mộ Dung lão gia có chút cảm thán. "Dù sao Tề gia cũng là nhà giàu nhất Lạc Dương, sinh ra đứa con ngốc đương nhiên không thể thiếu những người lắm mồm tuyên truyền đi khắp nơi."
Nghe vậy, Mộ Dung Tinh không khỏi nở nụ cười. "Lời đồn chưa chắc là thật ! Tô Châu thành cũng tung tin vịt cha có một đứa con trai đang giúp cha buôn bán, quản cửa hàng đúng không ? Nói không chừng con Tề bá bá căn bản không ngốc đâu !"
Con trai ? Lời này vừa ra Mộ Dung lão gia không khỏi cả người phát run, da mặt vừa nhíu, chuẩn bị làm cho người ta cảm thấy thối đầu; Mà Mộ Dung phu nhân thật vất vả mới hơi bình ổn cảm xúc lại vì lời này mà tiếp tục gợn sóng.
"Đều là ông ! Đều là ông ! Chỉ có một đứa con gái nhưng ông từ nhỏ đã dưỡng con gái cải giả nam trang xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, giúp ông buôn bán trông nom, còn làm cho người ngoài cho là chúng ta có thêm một đứa con trai !" Giận trừng mắt chồng, tức giận đến vừa dậm chân vừa mắng.
Ô...... Bà chỉ có một đứa con gái nhưng lại bị chồng bà giáo dưỡng thành bộ dáng hiện giờ nam không nam, nữ không nữ !
Ai nha ! Chọc đến chỗ đau ! Nhận ánh mắt ai oán từ cha ném tới, Mộ Dung Tinh không tiếng động xin lỗi cười khẽ, nhanh chóng kéo mẹ dời đi lực chú ý.
"Mẹ, chúng ta hiện tại là nghiên cứu nên xử lý chuyện hôn ước miệng năm đó như thế nào !" Nhẹ giọng nhắc nhở, muốn bà nhanh trở về vấn đề chính.
Nghe vậy, Mộ Dung phu nhân quả nhiên suy nghĩ trở lại, không khỏi nắm chặt lấy cô, lo lắng nói: "Tinh nhi, con không cần sợ ! Mẹ tuyệt sẽ không để con gả cho tên ngốc."
Sợ ? Cô vốn sẽ không sợ a !
Thân là nữ tử nhưng lại có thể lấy dung mạo nam tử ra bên ngoài hành tẩu buôn bán, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể cùng một ít phú thương vào thanh lâu tửu quán nói chuyện làm ăn. Mộ Dung Tinh kiến thức rộng cùng một thân tài nghệ, nam nhân bình thường thậm chí không thể hơn. Mà cô như vậy trong lòng rất rõ thân là con gái bị hạn chế trong quy tắc phẩm hạnh, chỉ có thể cam chịu ở một mình trong nhà, không biết bên ngoài trời đất bao la chim hoàng yến bi ai.
Nói sau, phải xem chồng như trời, người phụ nữ chuẩn mực cửa lớn không ra, cổng trong không bước vào xã hội. Nam nhân đều muốn cưới hiền thê ôn, lương, cung, kiệm, nhường, vạn vạn không có khả năng đáp ứng để cho thê tử xuất đầu lộ diện ra ngoài, làm chuyện mình muốn làm.
* ôn nhu, lương thiện, cung kính, tiết kiệm, nhường nhịn
A...... Nếu không phải cha từ nhỏ đã đem cô cải nam trang, mang theo cô ra bên ngoài chạy khắp nơi, để cho cô tham gia vào sự nghiệp trong nhà thì có lẽ cô sẽ giống như thiên kim khuê tú bình thường, cả ngày ở trong nhà đánh đàn thêu thùa thì cảm thấy mỹ mãn. Nhưng đáng tiếc là cô không phải là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng phát triển như bình thường, cho nên...... Thật có lỗi ! Cô thân là nữ nhi nhưng lại có ý chí của nam nhi.
Nếu vị hôn phu tương lai không thể giống như cha thả lỏng cô như vậy, để cho cô cải nam trang chạy khắp nơi bên ngoài, triển khai mánh khóe buôn bán thì cho dù gả cho nhà hào phú, cao quý, sớm hay muộn cũng sẽ hậm hực mà chết.
Mà nam nhân có thể rộng lượng để cho thê tử phát huy sở trường, lại khiến cô tâm động...... Thật xin lỗi, đến nay chưa xuất hiện ! Mộ Dung Tinh cô sớm có ý định cả đời cũng không lấy chồng, cả đời tự do tự tại.
Thấy cô thật lâu không nói, cho rằng cô đang lo lắng việc hôn ước, Mộ Dung phu nhân không khỏi vội an ủi, "Tinh nhi, con yên tâm ! Mẹ cho dù bỏ cả mạng già cũng tuyệt không cho cha con làm ra chuyện hồ đồ phá hủy hạnh phúc cả đời của con !"
Nghe vậy Mộ Dung Tinh hoàn hồn, không khỏi bật cười. "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con cũng không lo lắng a !"
"Nhưng mà......"
"Mẹ, mẹ trước để cho con đem chuyện này hỏi cha cho kĩ rồi nói sau." Ngăn mẹ lại mở miệng muốn nói, cô liếc về phía cha đang ở bên cạnh. "Cha, trong thư Tề gia gởi có muốn cha thực hiện định ước năm đó không ?"
"Này, này thật không có." Lau đi trán đầy mồ hôi nóng, Mộ Dung lão gia chột dạ cười. "Tề đại ca chỉ gởi thư hỏi ta còn nhớ ước định năm đó không. Ta nghĩ, ông ta là muốn xem tâm ý của chúng ta." Ai...... Tề đại ca rõ ràng là người rất để ý người khác, vạn vạn không có khả năng làm khó người ta, nhưng có thể vì để cho đứa con ngốc của ông lấy vợ để truyền lại hương khói Tề gia, nói vậy cũng là hạ mặt già đến xin một hy vọng đi ?
Nhưng ...... nhưng ông cũng không thể hy sinh hạnh phúc con gái a ! Xem ra chỉ có thể làm tiểu nhân tồi tệ thất hứa không giữ lời ! Ai......
"Như vậy a......" Sau khi cân nhắc, Mộ Dung Tinh trong lòng đã có dự tính trưng lên ý cười. "Cha, chuyện này không khó giải quyết. Cha trước chậm đã hồi âm trả lời cho thuyết phục, để cho con gái tự mình đến Lạc Dương đi xem đi !"
"Đi Lạc Dương ?" Cả cha mẹ đồng thời sợ hãi kêu lên, khó hiểu cô đi Lạc Dương làm gì ?
"Đúng vậy !" Ý cười không dứt, "Bá" một tiếng mở quạt vẽ trúc xanh ra phe phẩy, một bộ dáng công tử nhẹ nhàng phóng khoáng. "Lên Lạc Dương thăm hỏi vị hôn phu vô duyên của con."
*****
Đường phố Lạc Dương nơi phồn hoa nhất, hai bên tửu lâu san sát, người bán hàng rong tập trung bán quầy, mọi người rộn ràng nhốn nháo xuyên qua ở giữa, thật sự rất náo nhiệt.
Đột nhiên trong đám người đông nghịt, một người đàn ông mày rậm mắt to, môi hồng răng trắng, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ. Nam tử tuổi chừng hai mươi y phục gấm bỗng dưng nghỉ chân ở trước một tửu lâu, thiếu chút nữa làm cho thư đồng mười bốn tuổi theo sát ở phía sau đụng đầu.
"Thiếu gia, người không phải muốn ăn tàu hũ của bà Vương ở cuối phố sao ? Sao đột nhiên dừng lại ?" Sờ sờ cái mũi mình thiếu chút nữa bị đụng dẹp, Tiểu Cửu dáng người lanh lợi không khỏi ồn ào oán giận.
"Ân...... Ta...... Ta giống như nhìn thấy Hoài Sinh ở bên trong." Tướng mạo tuấn mỹ không chút phong lưu phóng khoáng, tính tình tiêu sái không câu nệ, Tề Nghiên vẻ mặt thật thà đứng ở cửa tửu lâu thò đầu vào nhìn, con ngươi đen bóng lóe ra tia sáng hồn nhiên như trẻ con.
Trương Hoài Sinh ? Thò đầu vào nhìn theo, chỉ thấy một bàn trong quán ngồi vài tên ăn mặc thư sinh, trong đó một người quần áo đặc biệt cũ nát, xem ra nghèo vô cùng, không phải Trương Hoài Sinh thì còn là ai ? Lại đến tửu lâu tán gẫu dùng cơm chắc là do mấy vị thư sinh khác có gia cảnh tương đối không khó khăn mời, nếu không tên nghèo kia nào có ngân lượng đến quán ăn ?
Nhận ra người, Tiểu Cửu âm thầm hếch môi. "Thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi ! Nếu đi trễ sợ người không ăn được đậu hũ của bà Vương đó." Rõ ràng thúc giục nhưng trong giọng nói mơ hồ cất giấu ý không muốn anh ở lâu chút nào.
"Nhưng thật không dễ dàng đúng lúc gặp Hoài Sinh, ta...... Ta muốn chào hỏi với hắn......" Gãi đầu, Tề Nghiên cười đến hồn nhiên ngại ngùng. Trước đây khi đến trường học, Hoài Sinh là người duy nhất đối xử tốt với anh, sẽ không cười anh. Tuy rằng chỉ đến vài ngày rồi anh không đến nữa nhưng mãi cho đến hiện tại, bọn họ vẫn là bằng hữu.
Hi ! Hoài Sinh là bằng hữu duy nhất của anh ! Hôm nay gặp Hoài Sinh thật là cao hứng !
Chào hỏi ? Mắt nhìn mấy tên thư sinh đang bàn luận, Tiểu Cửu không tự chủ được liếc mắt xem thường...... Vẫn là đừng đi ! Thiếu gia đừng đi tự rước lấy nhục thì tốt rồi.
Vì thiếu gia nhà mình ngây thơ mà âm thầm lắc đầu, đang nghĩ tới nên như thế nào gạt anh đi thì đột nhiên, trong mấy tên thư sinh có người phát hiện anh, không khỏi cười hô lên tiếng ──
"Hắc ! Này không phải là công tử Tề gia nhà giàu nhất Lạc Dương ── Tề Nghiên của chúng ta sao ? Sao lại đờ ra đứng bên ngoài vậy ? Vào cùng nhau dùng cơm a!" Giống như nhiệt tình vẫy tay nhưng khuôn mặt tươi cười lại ẩn chứa vẻ kỳ lạ.
Mọi người ngồi cùng bàn nghe vậy lập tức đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên thấy anh đần độn đứng ở cạnh cửa, nhất thời không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười giả tạo, liên tục vẫy tay muốn anh tiến vào.
Trương Hoài Sinh ngồi cùng bàn thấy thế thần sắc lộ ra mấy phần khó xử, môi ngập ngừng vài cái, cuối cùng vẫn im lặng không lên tiếng, tùy ý bạn bè ngồi cùng bàn kêu cười gọi người.
"A ! Bọn họ mời ta đi vào kìa !" Được người mời làm cho Tề Nghiên vui sướng hai mắt sáng ngời, rất vui vẻ nói với Tiểu Cửu, đồng thời bay nhanh chạy vội vào.
Đáng giận ! Đám người kia ăn cơm nói chuyện phiếm cứ việc đi, làm gì ánh mắt lợi hại như vậy, lập tức liền lướt đến thiếu gia ! Như thế rất tốt, thiếu gia sẽ lại bị người ta trêu cợt lấy làm trò chơi !
Tiểu Cửu tức giận đến mức giậm chân, mắt thấy thiếu gia nhà mình từng bước vui vẻ đi như "thiêu thân lao đầu vào lửa", lập tức cũng vội vàng đuổi theo đi vào, chuẩn bị tùy thời bảo vệ chủ tử.
Trong chớp mắt, một chủ một tớ tiến vào tửu lâu, một vui vẻ, một thối mặt đi tới trước mặt nhóm thư sinh.
"Hoài Sinh......" Tươi cười thật thà đứng bên cạnh Hoài Sinh có ngũ quan xem như nhã nhặn đẹp mắt, nhưng vì nhà nghèo mà ba bữa không có, sắc mặt nhợt nhạt như sáp. Tề Nghiên lòng đầy vui mừng nhìn thấy hắn, lại không biết nên hình dung như thế nào, đành phải tiếp tục ngây ngô cười.
"Tề Nghiên, cậu sao lại ra ngoài ?" Kéo một chút ý cười, Trương Hoài Sinh quan tâm hỏi. Anh từ trước đến nay vô ưu vô lự bị từ trên xuống dưới Tề gia bảo vệ trong Tề phủ, ngoại trừ thỉnh thoảng tìm đến mình thì rất ít ra ngoài.
"Ta, ta muốn đi ăn tàu hũ của Vương bà bà." Khuôn mặt vì vui vẻ mà có chút hồng, Tề Nghiên thành thật trả lời.
Nghe vậy, vì ở đây có vài tên thư sinh đều là bạn cùng học đường, Tề Nghiên khi còn nhỏ từng tới học đường học vài ngày, bọn họ cũng cùng anh làm bạn cùng trường qua mấy ngày ngắn ngủn đó tự nhiên biết anh ngu si, thích trêu cợt, thoáng chốc ánh mắt mang ý nghĩ xấu xa đồng thời nhìn nhau, ăn ý không cần nói rõ liền hình thành.
"Tề Nghiên, ngươi chỉ biết ăn, thế có biết tàu hũ làm bằng gì không ?" Trong đó một gã thư sinh mắt tam giác có ác ý nở nụ cười.
"A ? Tàu hũ...... Tàu hũ......" Tề Nghiên từ trước đến nay chỉ biết món này ăn ngon nhất thời bị hỏi, mắt đẹp mở to, không nghĩ ra được trắng nộn, mềm nhũn, trơn trượt kia được làm từ gì ?
"Không biết sao ?" Một tên thư sinh béo khác trong lòng cười thầm, trên mặt thì giả bộ ngạc nhiên. "Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết tàu hũ được làm từ não khỉ con, ngươi sao có thể không biết ? Chẳng lẽ ngươi so với trẻ con ba tuổi còn ngốc hơn sao ?"
"A ? Khỉ, não khỉ con làm thành ?" Không biết hoài nghi, cũng không nghe ra ý cười nhạo trong lời đối phương, nghĩ đến trước kia ăn mềm nhũn đều là ăn não của khỉ con, Tề Nghiên sắc mặt liền xanh, lập tức một trận buồn nôn.
"Cũng không hẳn ! Thừa dịp khỉ con còn sống, đột ngột gõ mạnh vào não lấy não khỉ con ra mới có thể làm ra tàu hũ ăn ngon như vậy ! Ngươi cũng không biết, hậu viện nhà Vương bà bà nuôi rất nhiều khỉ con, mỗi ngày đều bắt mấy con ra mà gõ vào đầu đấy ! Lúc trước ta đúng lúc đi qua nhìn thấy, thiếu chút nữa bị hình ảnh khủng bố kia dọa đến phát bệnh......" Một tên thư sinh cao gầy khác miêu tả rất sống động, Tề Nghiên sợ tới mức sắc mặt càng thêm trắng bệch, chuyện đột nhiên lại chuyển, âm hiểm cười đe dọa, "Tề Nghiên, ngươi thích ăn tàu hũ như vậy, không biết có bao nhiêu khỉ con chết thảm ở trong miệng vì ham muốn của ngươi, cẩn thận ngươi buổi tối ngủ những khỉ con chết thảm này hướng ngươi lấy mạng !"
Nghe hắn càng nói càng khủng bố, Tề Nghiên tâm tư đơn thuần không khỏi "Oa" một tiếng, thế nhưng không sợ mất mặt, dung mạo hai mươi tuổi gào khóc lên.
"Oa ── khỉ con thật đáng yêu, ta không phải cố ý muốn ăn tàu hũ hại chết chúng nó......" Nghĩ đến mình bởi vì vô tình tham ăn giết hại nhiều khỉ con đáng yêu như vậy, anh khóc càng đau lòng khổ sở.
Một người đàn ông tuấn mỹ lại ở nơi công cộng khóc như trẻ con ba tuổi, nửa điểm cũng không biết e lệ nhất thời đưa tới cái nhìn chăm chú của mọi người trong tửu lâu, nhưng sau khi nhìn rõ tướng mạo của anh, nhận ra anh là con ngốc của Tề gia nổi danh thành Lạc Dương liền thấy không thể trách, thậm chí còn có thú vị cười trộm không thôi, đối với anh chỉ trỏ, nghị luận đàm tiếu sôi nổi.
Một bên, Tiểu Cửu lòng trung thành bảo vệ chủ những tên này chỉ biết đọc sách thánh hiền lại không biết làm chuyện thánh hiền, thư sinh không có chút thông cảm lại ác ý lừa gạt thiếu gia, khiến anh tin là thật mà oa oa khóc lớn, lập tức tức giận đến mức kéo anh.
"Thiếu gia, người đừng nghe bọn họ nói bậy ! Tàu hũ không phải làm từ não khỉ con, người...... Người đừng khóc a ! Mọi người đều đang cười người đó !" Thật là muốn chết mà ! Dân chúng thành Lạc Dương này lại thêm một chuyện có thể lấy ra làm trò cười chế giễu thoải mái rồi.
"Nhưng mà...... Nhưng mà......" Khóc đến mặt nhem nhuốc, Tề Nghiên khóc thút thít, không biết đến rốt cuộc ai nói mới là thật, nước mắt lăn lăn trong đôi mắt hồn nhiên không khỏi nhìn về phía Trương Hoài Sinh sẽ không cười anh, lừa anh.
"Tề Nghiên, bọn họ là nói đùa với cậu thôi." Trương Hoài Sinh cười an ủi, muốn anh đừng coi là thật.
"Thật, thật vậy sao ?" Trên mặt vẫn còn nước mắt, Tề Nghiên lại lập tức nở nụ cười. Hoài Sinh sẽ không gạt người, cho nên hắn nói khẳng định là thật.
"Đương nhiên !" Cười an ủi, Trương Hoài Sinh quay đầu lại hướng vài tên bạn cùng trường khuyên bảo. "Các cậu đừng đùa Tề Nghiên, hắn rất dễ tin là thật."
Khư ! Đã biết thiếu gia dễ bị lừa, làm gì không sớm ngăn những người đó trêu đùa ác ý, mãi đến khi thiếu gia bị đùa giỡn đến khóc mới giả lòng tốt, nói chút lời dễ nghe sao ? Tiểu Cửu cảm thấy vô cùng bất mãn, nhịn không được lại bĩu môi.
Mà những người khác thấy Tề Nghiên giống như đứa trẻ, nói khóc liền khóc, nói cười liền cười, không chút nào biết xấu hổ, lập tức lại một trận cười mỉa.
"Tề Nghiên, ngươi mấy tuổi ? Tùy tiện vài câu liền lừa ngươi vừa khóc vừa cười, ngay cả trẻ con ba tuổi còn không bằng, xấu hổ không xấu hổ a ? Quả thật là tên đại ngốc !" Thư sinh mắt tam giác cười châm biếm, vì anh cảm thấy mất mặt.
Hừ ! Tề Nghiên này nếu không có trời sinh tốt số, ra đời trong Tề gia có nghiệp lớn, trở thành con duy nhất của Tề gia thì với bộ dáng ngu si đần này của anh, nếu sinh trong một gia đình nghèo khổ khác, chỉ sợ từ nhỏ đã bị vứt bỏ ở đồng hoang để cho chó hoang tha đi rồi.
Mà Tề Nghiên chỉ lo vui mừng tàu hũ không phải não khỉ con làm thành, đối với cười nhạo ác ý của người bên ngoài không có nghe vào, chỉ nhếch mép tươi cười vui vẻ.
Nhưng thật ra Tiểu Cửu nghe xong vừa tức vừa giận, đang muốn nói lại để bảo vệ thiếu gia nhà mình thì Trương Hoài Sinh đã mở miệng nói trước ──
"Trần huynh, trăm ngàn lần đừng nói như vậy ! Tề Nghiên hắn là có lòng ngây thơ, tình cảm biểu hiện tương đối hồn nhiên, này cũng là chỗ đáng yêu của hắn a!" Giống như từ nhỏ đến lớn, nhẹ lời nói tốt vì anh.
"Ai nha ! Trương huynh, ngươi vẫn là như trước kia giúp hắn nói chuyện." Trên mặt thư sinh hơi béo hơi có chút bội phục. "Tên ngốc giống như hắn cũng chỉ có ngươi nguyện ý là bằng hữu với hắn, còn nói loại ngu đần này là lòng ngây thơ ! Ai...... Tại hạ chính là kính nể ngươi điểm ấy."
"Cũng không phải ! Ta nói Trương huynh, ngươi ngoài trừ xuất thân so ra kém hơn Tề Nghiên thì bất luận thông minh tài trí, mạch văn tài nghệ sao cũng hơn hắn ngàn lần, vạn lần không phải sao ? Nếu ngươi có một nửa gia thế của hắn đã sớm có chí lớn, có thành tựu xuất sắc rồi." Thư sinh cao gầy lắc đầu thở dài thở ngắn, mặt ngoài là đang nói Trương Hoài Sinh nhưng kỳ thật lúc đó cũng là đang cảm thán chính mình.
"Chỗ nào đâu ? Là mọi người khen nhầm rồi." Mơ hồ hiện lên một ý cười thỏa mãn không dễ làm cho người ta phát hiện, Trương Hoài Sinh ngoài miệng vẫn như cũ khiêm tốn, tiếp tục giúp người nói chuyện. "Tề Nghiên không ngốc như mọi người nghĩ đâu."
"Tên ngốc chính là tên ngốc, Trương huynh làm người quá mức chính trực, ngay cả hai chữ "tên ngốc" cũng không nhẫn tâm nói ra khỏi miệng làm người ta bị tổn thương......" Những người khác lại luân phiên "Ca tụng công đức".
"Không phải ! Tề Nghiên hắn thực sự không ngốc......"
Nghe bọn hắn "tên ngốc" đến "tên ngốc tử" đi, trực tiếp làm người nào đó tựa như không tồn tại cao giọng bình luận. Nhưng cái người bị làm nhục kia hẳn là phải tức giận khi bị người thảo luận lại như vẻ mặt ngốc cười như cũ......
Hi ! Hoài Sinh vẫn giống như trước đây, khi người khác cười anh ngốc vẫn vì anh nói chuyện, không cho rằng anh ngốc ! Có chút vui vẻ, đối người bên ngoài làm nhục cười mỉa mai không biết phản bác, Tề Nghiên cảm động ngây ngô cười nhìn Trương Hoài Sinh, cảm thấy hắn thật sự là bằng hữu tốt nhất cả đời.
Nhưng một bên Tiểu Cửu lại càng nghe càng tức giận, đối với Trương Hoài Sinh vì thiếu gia giải thích không những không cảm kích, ngược lại lửa đầy bụng.
Hừ ! Tên nghèo hèn này, động chút liền "Hắn không phải tên ngốc, hắn thực sự không ngốc" nói linh tinh, muốn làm gì a ? Thật sự là đang cố ý nhắc nhở người bên ngoài ── Đúng ! Hắn chính là tên ngốc !
Khư ! Cảm giác thực kém !
Thật sự nghe không nổi nữa, thân phận vốn là hạ nhân, càng không muốn mắng chửi người, Tiểu Cửu rầu rĩ đang muốn lôi kéo cậu chủ mau mau đi, ai ngờ mới quay đầu lại thấy thiếu gia nhà mình vẻ mặt cảm động ngây ngô cười, khiến cho hắn thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
"Thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi ! Trễ chút nữa Vương bà bà sẽ dọn quán." Hậm hực thúc giục, vì cậu chủ nhà mình "hồn nhiên" mà khóc thầm.
"Nga !" Nghĩ đến món tàu hũ yêu nhất, Tề Nghiên rất vui vẻ, khuôn mặt tuấn mỹ trắng sáng hướng Trương Hoài Sinh cười đến sáng lạn. "Hoài Sinh, ta phải đi ăn tàu hũ, ngươi muốn đi không ?"
"Ta......" Trương Hoài Sinh muốn mở miệng, lập tức bị người ta cắt ngang.
"Trương huynh, ta nhớ ra hôm nay có rất nhiều người trí thức ở Trừng Tâm Đình tổ chức hội ngâm thơ, chúng ta mau đi đi ! Nghe nói Lục vương gia từ trước đến nay rất thức tài, ái tài trùng hợp tới Lạc Dương du thưởng cũng định tham gia hội này ! Nếu ở trong hội biểu hiện tốt, để Lục vương gia có mắt nhìn người khen ngợi, tên tuổi khẳng định nâng cao, từ nay về sau nổi danh thiên hạ !" Thư sinh mắt tam giác cố ý cao giọng, kéo hắn nhanh chóng ra ngoài tửu lâu, tựa như thật sợ đã muộn, sẽ không được Lục vương gia khen ngợi.
Tên tuổi nổi tiếng thiên hạ a...... Này dụ dỗ thật sự quá lớn, Trương Hoài Sinh thuận thế để cho người ta kéo đi, cho dù khi ra đến tửu lâu nhìn thấy thư sinh mắt tam giác âm thầm ném cho đám bạn bên trong một ánh mắt quái dị, cũng vô tâm nghĩ nhiều.
Mắt thấy hắn bị người lôi đi, Tề Nghiên đôi mắt hồn nhiên có chút thất vọng, nhưng lập tức lại vui vẻ nở nụ cười. "Tiểu Cửu, chúng ta đi ăn tàu hũ." Trên mặt đầy cười, xoay người muốn đi.
"Tề Nghiên, chậm đã !" Bỗng dưng hai gã thư sinh chưa đi tham gia hội ngâm thơ gì đó trăm miệng một lời gọi người lại, khóe miệng ngầm mưu tính mỉm cười.
"A ?" Quay đầu cười ngây ngô, tâm tư đơn thuần không suy nghĩ cái gì.
"Tề Nghiên, chúng ta coi như là bằng hữu cùng trường chứ ?" Tuy rằng trước đây chỉ có ngắn ngủn mấy ngày nhưng muốn lừa một tên ngốc cũng dư dả. Thư sinh hơi béo cười thầm, trên mặt giả dối tươi cười hiền lành.
Gật đầu, có người cười với anh, Tề Nghiên tự nhiên cũng cười đáp lại.
"Được lắm !" Thư sinh cao gầy vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai anh, một bộ dáng ban ân. "Nếu là bằng hữu, mời mọi người ăn uống một chút cũng cần, bàn này để cho ngươi trả tiền."
"Nga !" Hơi giật mình gật đầu, chưa từng nghĩ so đo với ai.
"Điều này sao có thể !" Tiểu Cửu tức giận, vội vàng lên tiếng ngăn cản cậu chủ coi tiền như rác.
"Cậu chủ nói chuyện, ngươi hạng người nào còn xen mồm nói vào ?" Thư sinh béo liếc ngang, căn bản không để hắn vào mắt, trực tiếp chuyển sang tấn công tên ngốc. "Tề Nghiên, ngươi nói sao ?"
"Thiếu gia, không thể !" Tiểu Cửu mới không để ý tới bọn họ mắt lạnh, vội vàng ngăn cản.
Những người này cười nhạo thiếu gia xong lại muốn lợi dụng thiếu gia giúp bọn hắn trả tiền, quả thực là được tiện nghi còn khoe mã, thật quá đáng !
"Tiểu Cửu, không, không sao !" Ngốc ngốc cười, Tề Nghiên đối tiền tài luôn không có khái niệm gì, chỉ biết là đi ra mua này nọ Tiểu Cửu sẽ trả tiền, nếu trên người tiền không đủ chủ quán cũng sẽ cho hắn thiếu, trực tiếp phái người đến phủ lấy ngân lượng.
Nghe vậy, hai gã thư sinh cười đắc ý, ngay cả nói tiếng cám ơn cũng không, liếc Tiểu Cửu thở hổn hển một cái liền vui tươi hớn hở rời đi.
Mà Tiểu Cửu giận đến vô lực nhưng cũng chỉ có thể không thể nề hà ngoan ngoãn đến quầy thanh toán sổ sách với chưởng quầy. Chỉ chốc lát sau, sau khi đưa ngân lượng xong, hắn xem thường cậu chủ khờ ngốc chờ ở một bên mở hai tay ra ──
"Thiếu gia, trên người tôi không còn ngân lượng ! Người hôm nay khỏi phải nghĩ đến đi ăn tàu hũ gì nữa."
Đáng đời ! Giúp người thích chê cười lại tự ình là thư sinh thanh cao làm người ta ghét trả tiền a ? Như thế rất tốt ! Quầy bà Vương vốn không cho người ta thiếu.
Xem tiếp: Chương 2