Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi Chương 10

Chương trước: Chương 9



Chương 10

Sau khi tỏ thái độ uy nghiêm với các nô bộc và tán gẫu với cha mẹ chồng về việc nhà một hồi lâu, Mộ Dung Tinh mới cùng Tề Nghiên rời khỏi đại sảnh, xuyên qua tầng tầng hành lang gấp khúc, đang chuẩn bị trở về viện của bọn họ thì một gã nô tài đột nhiên chạy tới trước mặt.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, cửa sau có người tìm thiếu gia, không biết thiếu gia gặp hay không ạ ?" Hai mắt rủ xuống, vẻ mặt cung kính, có thể thấy được đe dọa mới vừa rồi đã có tác dụng, nhóm nô bộc rốt cục hiểu được bổn phận của mình, không dám có thái độ hơi chậm trễ.

Tìm Tề Nghiên ? Trong lòng đã mơ hồ biết là ai nhưng Mộ Dung Tinh vẫn cố giả không biết nhìn Tề Nghiên, ai ngờ vẻ mặt anh lại khó hiểu cứ liên tục gãi đầu.

"Có biết là ai không ?" Mày hơi nhíu, cố ý cười hỏi.

"Là Trương Hoài Sinh công tử." Tên nô tài kia nơm nớp lo sợ trả lời, trong lòng vẫn còn sợ hãi với vị thiếu phu nhân này.

"A ! Là Hoài Sinh tìm ta !" Tề Nghiên đặc biệt cao hứng, hoàn toàn không nghĩ tới vì sao vài ngày trước Trương Hoài Sinh mới đến tìm anh, mới mấy ngày lại tới nữa ?

Nhìn anh bộ dáng vui vẻ, không cần hỏi cũng biết anh muốn đi gặp bằng hữu, Mộ Dung Tinh cũng không ngăn cản, ngược lại cười nói: "Tề Nghiên, ta có thể cùng chàng đi gặp bằng hữu của chàng không ?"

"Được ! Được a !" Tề Nghiên không có chút tâm cơ, lòng đầy vui mừng có thể cho A Tinh thích nhất và bằng hữu tốt nhất quen biết nhau.

Mỉm cười gật đầu, cô vẫy lui tên nô tài kia, cổ tay khẽ ôm lấy Tề Nghiên, hai người vừa nói vừa cười bước về phía cửa sau.

Chỉ chốc lát sau, một gã nô tài khác canh giữ cửa vừa thấy thân hình bọn họ tới gần liền nhanh chóng mở cửa sau ra rồi lập tức lui xuống.

"Hoài Sinh !" Xa xa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng lặng ở ngoài cửa, Tề Nghiên cao hứng kêu to, nhanh chóng chạy tới.

"Tề Nghiên." Nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ trước mắt vô ưu vô lự, không lo ăn mặc, Trương Hoài Sinh cũng không chú ý tới theo sau còn có thân ảnh thướt tha chậm rãi hướng đến bọn họ, chỉ nghĩ đến chuyện lát nữa hắn phải mở miệng, cảm thấy không khỏi có vài phần ghen tỵ.

Vì sao hắn bụng đầy tài văn, thủy chung có tài nhưng không gặp thời; Mà Tề Nghiên si ngốc, mọi thứ không bằng hắn lại có thể áo cơm không lo, cái gì cũng không cần cố gắng liền có được gia thế, của cải làm người ta ca ngợi, thậm chí còn có thể cưới được khuê tú của phú thương Tô Châu......

"Tề Nghiên, đây là bằng hữu của chàng ?"

Bỗng dưng, giọng cười nói thanh nhã vang lên khiến Trương Hoài Sinh đang xuất thần bị giật mình bừng tỉnh, nhìn kỹ, lại thiếu chút nữa bị Mộ Dung Tinh bên cạnh Tề Nghiên làm sợ tới mức rớt tròng mắt.

"Ngươi, ngươi, ngươi là vị công tử ngày đó ?" Hắn chỉ vào cô kêu lên sợ hãi. Tuy rằng trang phục khác nhau nhưng rõ ràng là cùng một khuôn mặt, hắn sẽ không nhận sai.

"Vị công tử nào ? Trương công tử, chúng ta đã gặp mặt sao ?" Vẻ mặt cô giả vờ hôm nay là lần đầu tiên hai người mới gặp mặt.

"Hoài Sinh, A Tinh, các ngươi quen nhau ?" Tề Nghiên ở một bên vẫn nghi hoặc nhìn một cái, lại nhìn một cái, không hiểu Trương Hoài Sinh vì sao vẫn trừng mắt A Tinh ?

"Đương nhiên không biết !" Tay Mộ Dung Tinh nhẹ nhàng khoác lên tay Tề Nghiên, nhìn anh mỉm cười dịu dàng. "Ta chưa từng gặp qua bằng hữu của chàng, sao có thể quen biết chứ ?"

"Đúng nha !" Tề Nghiên tâm tư đơn thuần lập tức tin, vui vẻ cười nói với Trương Hoài Sinh: "Hoài Sinh, nàng là A Tinh, là phu nhân của ta đó !" Nói đến hai chữ "phu nhân", khuôn mặt tuấn tú nổi lên ửng đỏ nhàn nhạt.

Phu nhân của Tề Nghiên ? Nếu là thiếu phu nhân vào cửa Tề gia chưa lâu, sao có thể nhàn rỗi một thân nam trang một mình trên đường lớn ? Nghĩ vậy Trương Hoài Sinh không khỏi dao động, hoài nghi có thật là mình nhận sai người hay không.

"Ngươi...... Không phải vị công tử ngày đó ở trước sạp tranh chữ ?" Nhịn không được hỏi lại một lần.

Lắc lắc đầu, Mộ Dung Tinh lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, che miệng cười khẽ. "Ta hiểu rồi ! Ngươi nhất định là gặp qua bào đệ của ta rồi. Người gặp qua tỉ đệ chúng ta đều nói chúng ta quả thực rất giống nhau ! Đúng rồi ! Bào đệ của ta không có gây thêm phiền toái cho Trương công tử ngươi chứ ?"

Đệ Đệ của A Tinh ? Anh sao chưa thấy qua ? Tề Nghiên có chút buồn bực nhưng quen biết tới nay vẫn luôn nghe lời theo quy tắc của cô, cho tới bây giờ chưa từng nghi ngờ nên cũng không lập tức lên tiếng chất vấn.

Trương Hoài Sinh ngơ ngẩn nhìn cô cười duyên dáng, thế này mới hoảng hốt nghĩ đến...... Đúng rồi ! Ngày đó vị công tử thái độ vô cùng kiêu ngạo, sao có thể là nữ tử nhu thuận xinh đẹp trước mắt này chứ ?

Còn có, tối đó hắn ở Thẩm Hương Các khi nhìn thấy tướng mạo Lục vương gia, mới phát hiện nam tử tử bào ban ngày ở trước sạp tranh chữ hóa ra chính là Lục vương gia ! Mà Tiểu Cửu lấy tranh vội tới cho Lục vương gia xem, miệng lúc ấy không ngừng nhắc tới người "Cữu gia" này, trong thành Lạc Dương cũng đồn đãi Cữu gia quen biết Thanh Nhạn Tử chính là bào đệ của thiếu phu nhân Tề gia. Xem ra, hắn thật sự nhận sai người rồi !

Nghĩ đến vị Cữu gia kia ở trước mặt Lục vương gia bình phẩm hai chữ "tầm thường" bức tranh mẫu đơn của hắn, làm hắn mất đi cơ hội được khen ngợi, Trương Hoài Sinh không khỏi oán giận.

"Lệnh đệ tài trí hơn người, văn tài ngạo nhân, tại hạ chẳng qua là mở sạp tranh chữ ven đường, người không có danh tiếng khó trèo thanh cao, cho dù bị chọc tức cũng nào có tư cách nói gì !" Sắc mặt từ trước đến nay vàng vọt, nay lại là tái mét.

Trong bụng cười thầm, Mộ Dung Tinh lại cười dịu dàng xin lỗi. "Bào đệ tuổi trẻ khí thịnh không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào mạo phạm Trương công tử, ta thay mặt hắn nhận tội với ngươi." Dứt lời, nhẹ nhàng cúi người thi lễ, thành ý ngàn vạn.

Nghĩ đến chuyện xấu đều không phải là cô, mình lại đem tức giận trút trên người cô, lại thấy cô xin lỗi đầy áy náy, Trương Hoài Sinh ngược lại cảm thấy ngượng ngùng, trên mặt xấu hổ vô cùng liên tục lắc đầu. "Quên đi ! Cái đó và ngươi không quan hệ, ngược lại là ta giận chó đánh mèo, nên xin lỗi ngươi mới đúng......"

"Trương công tử nói quá lời." Mỉm cười dịu dàng liền đổi đề tài. "Đúng rồi ! Trương công tử tìm tướng công ta có chuyện gì sao ?"

"Đúng vậy! Hoài Sinh, ngươi tìm ta có chuyện gì ?" Im lặng một hồi lâu không nhúng vào, lúc này Tề Nghiên mới cười meo meo hỏi, trong lòng rất vui vẻ.

"Ta......" Nhìn thấy Mộ Dung Tinh bên cạnh, Trương Hoài Sinh sắc mặt khó xử, thỉnh cầu trong lòng ở trước mặt cô không nói nên lời.

Mộ Dung Tinh là người rất thông minh, thấy hắn ấp úng nói không nên lời lập tức nhớ tới mấy ngày trước Tiểu Cửu từ Thẩm Hương Các trở về, từng thuận miệng nhắc tới cũng nhìn thấy Trương Hoài Sinh ở đó, lập tức liền đoán ra mục đích hôm nay hắn đến tìm Tề Nghiên.

A...... Khẳng định là cầm mười lượng đến Thẩm Hương Các, bây giờ trên người không còn tiền nên lại đến tìm Tề Nghiên giúp đỡ đây mà !

Bờ môi mềm mại nở nụ cười châm biếm kín đáo mọi người khó phát hiện, rõ ràng Trương Hoài Sinh tuyệt đối không có khả năng ở trước mặt cô mà nói việc vay tiền với Tề Nghiên, nhất định sẽ nói đông nói tây một lúc đến khi cô rời đi để bọn họ có thể nói chuyện riêng với nhau.

Quên đi ! Xem như nể mặt hắn là bằng hữu của Tề Nghiên mà coi như giúp đỡ cho người nghèo đi !

Không muốn cùng hắn kéo dài lại đoán hắn ngoại trừ mượn một chút tiền, sẽ không có khả năng làm ra chuyện bất lợi gì với Tề Nghiên. Hơn nữa, nếu thật sự muốn biết bọn họ nói chuyện gì, đợi lát nữa chỉ cần cô hỏi, Tề Nghiên khẳng định sẽ thành thật nói ra toàn bộ.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Mộ Dung Tinh đã có quyết định, lập tức thần sắc tự nhiên cười nói với Tề Nghiên: "Ai nha ! Ta đã quên còn rất nhiều chuyện ! Chàng cùng Trương công tử tán gẫu, ta về phòng trước đây."

"Nga !" Tin là thật, Tề Nghiên hoàn toàn không nghĩ nhiều. "A Tinh, vậy nàng đi trước đi ! Chờ một lát ta với Hoài Sinh nói chuyện xong sẽ đi tìm nàng."

"Được." Mỉm cười nhu tình, chân thành giúp anh sửa sang lại vạt áo sau có chút xốc xếch, cô rất thâm ý liếc mắt nhìn Trương Hoài Sinh một cái mới thướt tha rời đi.

Mừng thầm cô có việc rời đi trước, Trương Hoài Sinh nhẹ nhàng thở ra, nhưng ánh mắt lại chậm chạp không rời khỏi thân ảnh thướt tha càng lúc càng xa, nghĩ đến cô dung mạo xinh đẹp, tính tình lại nhu tình ngàn vạn, trong lòng lại thêm ghen tị vài phần......

Dựa vào cái gì ? Dựa vào cái gì Tề Nghiên bộ dáng ngu ngốc không bằng hắn, không tranh không cầu có thể có được tất cả, thậm chí còn có thể lấy được khuê tú xinh đẹp dịu dàng như thế làm thê tử ? Chỉ bởi vì hắn có gia thế tốt sao ?

Trời cao thật sự không công bằng ! Cho Tề Nghiên tất cả, nhưng ngoại trừ gia thế ra cái gì hắn cũng nghèo nàn khốn khổ tệ hại hơn Tề Nghiên, ba bữa không đủ, chỉ có thể mở một sạp tranh chữ nho nhỏ để mưu sinh, thậm chí tranh mẫu đơn của mình còn bị cười nhạo là "tầm thường"......

"Hoài Sinh ?" Thấy hắn chậm chạp không lên tiếng, Tề Nghiên nhịn không được khẽ kêu.

"A ?" Đang suy nghĩ xuất thần liền bừng tỉnh, Trương Hoài Sinh gượng cười nhìn Tề Nghiên. "Tề Nghiên, ta...... ta muốn mượn cậu chút ngân lượng, không biết cậu có tiện không ?" Thật khổ ! Mấy ngày trước mượn anh mười lượng bạc nhưng đã tiêu sạch ở Thẩm Hương Các, nếu không phải hắn thực sự chịu không nổi nữa sẽ không nhanh như vậy lại tới xin anh giúp đỡ đâu.

"Được !" Giống như thường ngày, Tề Nghiên lập tức cười ngây ngô đáp ứng, lại rất đắc ý lấy ra thỏi mười lượng bạc trên người. "Hoài Sinh, cho ngươi !" Hì hì, từ lần trước sau khi hắn xin tiền A Tinh thì A Tinh bắt đầu để tiền trong túi của hắn, nếu tiêu hết có thể lập tức bổ sung a !

Tiếp nhận ngân lượng nặng trịch, nhìn anh như thể việc không đáng lo, không chút nghĩ ngợi có thể lấy ra mười lượng bạc cho người ta, Trương Hoài Sinh trong lòng vừa ghen vừa ao ước, song cảm giác hèn mọn luôn được tiếp tế từ trước đến nay nổi lên làm hắn trong lòng ngũ vị tạp trần, vô cùng phức tạp.

"Tề Nghiên, cậu và phu nhân của cậu sống có tốt không ?" Không biết vì sao, hắn đột nhiên buột miệng hỏi ra vấn đề này, trong lòng không hiểu có cảm giác mãnh liệt hi vọng câu trả lời của anh là không tốt.

"Tốt lắm a !" Tề Nghiên ngốc ngốc cười toét miệng, nghĩ đến A Tinh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. "Hoài Sinh, ta nói cho ngươi biết nha ! A Tinh rất tốt với ta, ta rất thích nàng !"

Chán ghét ! Nụ cười hạnh phúc vô ưu này thật khiến cho người ta chán ghét !

Chưa bao giờ cảm thấy nụ cười của anh lại chói mắt như thế, trong lòng Trương Hoài Sinh đột nhiên xuất hiện một dụng ý xấu, chỉ muốn ra sức hủy diệt hạnh phúc tràn đầy trên mặt anh.

"Tề Nghiên, ngươi thật khờ ! Tên ngốc giống như ngươi vậy sao có nữ tử bình thường thích ngươi ? Ngươi chẳng lẽ chưa nghe lời đồn đãi bên ngoài sao ? Mỗi người đều nói Tề gia bị Cữu gia cấp chiếm đoạt gia sản ! Nàng gả cho ngươi, kỳ thật là muốn hợp tác với bào đệ của nàng đến chiếm đoạt gia sản Tề gia. Ngươi quả nhiên là tên ngốc, còn tưởng rằng nàng là thật tâm đối đãi tốt với ngươi sao ?" Cảm xúc ghen tị che mắt lý trí khiến hắn thốt ra những lời nham hiểm, vốn sắc mặt nhã nhặn nhưng lúc này lại vặn vẹo rối rắm, lộ vẻ dị thường xấu xí.

Lời đả thương người vừa nói ra, thoáng chốc chỉ thấy Tề Nghiên giống bị dọa sợ hơi giật mình xem xét hắn, mới vừa rồi khuôn mặt khờ ngốc tươi cười vui vẻ nhưng lúc này nụ cười đã đông cứng.

"Hoài, Hoài Sinh, ngươi...... Ngươi nói cái gì ? Ta...... Ta vừa mới giống như nghe lầm một chút......" Không thể tin vào tai mình, anh gượng cười cứng ngắc.

Một khi lòng ghen tị đã đầy vỡ đê, tựa như sóng dữ không ngừng trào ra khó có thể kiểm soát, và Trương Hoài Sinh chính là như thế !

Chỉ thấy gương mặt hắn vặn vẹo, lòng đầy oán giận đố kỵ cười rộ lên. "Tề Nghiên, ngươi quả thật là tên ngốc, rõ ràng nghe được nhất thanh nhị sở lại còn cứng rắn nói chính mình nghe lầm ! Ta nói cho ngươi biết, ngươi vốn không có nghe sai ! Ta cười ngươi là tên ngốc, ngốc đến nỗi cho là có nữ tử nguyện ý gả cho ngươi, thật lòng đối đãi tốt với tên ngốc như ngươi ! Nếu không phải muốn chiếm đoạt gia sản Tề gia, có nữ tử nào nguyện ý gả cho tên ngốc hủy đi hạnh phúc cả đời mình ? Tề Nghiên, ngươi quá ngây thơ rồi !"

"Hoài Sinh, ngươi...... Ngươi vì sao phải nói như vậy...... A Tinh nàng...... Nàng không phải là người như thế......" Lắc đầu thật mạnh, trong đầu Tề Nghiên trống rỗng, chỉ biết là A Tinh mình thích tuyệt đối không phải là loại người hắn nói.

"Ha" một tiếng cười to, Trương Hoài Sinh càng thêm ác ý nói: "Tề Nghiên, ngốc giống như ngươi vậy sao có cô nương ái mộ được ? Gả cho ngươi khẳng định là có ý đồ !"

Lắc đầu thật mạnh không muốn tin, nghe hắn lại ác ý nghi ngờ tấm lòng của Mộ Dung Tinh với anh, hốc mắt Tề Nghiên bỗng dưng lặng lẽ đỏ hoe, cho tới bây giờ chưa từng tức giận qua như vậy, hai tay không tự giác nắm chặt nắm đấm, cả người run lên. Muốn phản bác lời nói của hắn nhưng trước nay lời nói luôn vụng về, lúc này tâm tình lại kích động lại càng không thành câu, chỉ có thể không ngừng lặp lại ──

"Không phải...... Không phải...... A Tinh không phải như ngươi nói...... Nàng không phải người như vậy......"

"Ngươi thật cảm thấy như vậy sao ?" Nhìn trên mặt anh mất đi tươi cười, Trương Hoài Sinh không khỏi cảm thấy vui sướng, cười ác bổ sung, "Vậy ngươi giải thích như thế nào chuyện đồn đãi bên ngoài Cữu gia nhúng tay vào hiệu buôn Tề gia ? Này không phải cùng phu nhân của ngươi nội ứng ngoại hợp, chuẩn bị chiếm đoạt gia sản Tề gia thì còn có thể là gì ? Tề Nghiên, ngươi thật sự ngốc khiến người ta không chịu nổi, chớ trách mọi người đều muốn giễu cợt ngươi."

Mắt đỏ lên, Tề Nghiên ấp úng không thể giải thích nhưng vẫn một lòng nhận định Mộ Dung Tinh đối đãi hắn tốt tuyệt đối không giả, nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn Trương Hoài Sinh, nghĩ đến hắn mới vừa không ngừng cười anh ngốc, vẻ mặt tràn ngập hèn mọn, bộ dáng giống với những người thích bắt nạt anh, đột nhiên cảm thấy hắn trở nên thật xa lạ......

"Hoài Sinh, ta tưởng rằng chúng ta là bằng hữu......" Một bằng hữu đối xử tốt với anh, không cười nhạo anh là tên ngốc.

"Bằng hữu ?" Trương Hoài Sinh như bị đâm một nhát, nháy mắt sắc mặt hóa đen, vẻ mặt có vẻ có chút chật vật, không nghĩ nhiều liền buột miệng nói lời tức giận: "Ai, ai làm bằng hữu với tên ngốc ? Ta...... Ta chẳng qua chỉ là đồng tình ngươi, đáng thương ngươi thôi !" Lời chưa dứt, liếc thấy vẻ mặt anh bi thương, đột nhiên cảm thấy mình nói quá phận nên có chút hối hận, nhưng lời cũng đã nói không thể thu hồi.

Hóa ra...... Hoài Sinh thực sự cũng như những người khác, chẳng qua là đem cười nhạo, xem thường giấu ở trong lòng......

Kinh ngạc nhìn người trước mắt vẫn luôn coi là "bạn tốt", Tề Nghiên khó chịu muốn khóc nhưng cảm xúc tức giận vì bị phản bội và bị tổn thương càng mãnh liệt hơn, khiến anh mất đi ôn hòa khờ ngốc ngày thường, phát cuồng hung hăng đẩy Trương Hoài Sinh một cái, lớn tiếng rống giận ──

"Hoài Sinh, ngươi xấu xa ! Ngươi thật xấu xa ! Ta chán ghét ngươi......"

Không bình thường !

Vẻ mặt không cười ngây ngô như thường ngày, Tề Nghiên cúi đầu tiến vào phòng liền cởi giày leo lên giường, buồn bực không lên tiếng, nằm nghiêng xoay mặt vào trong, khiến Mộ Dung Tinh về phòng trước đang xem sổ sách không khỏi cảm thấy kỳ quái, đến bên mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng xoay người anh lại thì thấy hốc mắt anh đỏ hồng, trong mắt đều là ủy khuất, bộ dáng đáng thương muốn khóc nhưng không khóc.

"Làm sao vậy ?" Quan tâm dịu dàng khẽ hỏi, bộ óc thông minh rất nhanh liền đoán được...... Tên thích khóc này mới ở cùng với "bạn tốt", nay bộ dáng lại chịu ủy khuất trở về, khẳng định là cùng vị "bạn tốt" kia xảy ra vấn đề.

"A Tinh......" Vừa nhìn thấy cô, Tề Nghiên ủy khuất kêu nhỏ, hốc mắt càng đỏ, bạc lệ đã đảo quanh trong mắt.

"Ân ? chuyện gì khiến chàng không vui sao ?" Thấp giọng cười hỏi.

"Ta...... Ta và Hoài Sinh cãi nhau." Hắn hít hít mũi, cố nén khóc.

A ! Anh cũng biết cãi nhau với người ta sao ? Không tệ ! Không tệ ! Thật sự đã tiến bộ không ít ! Đuôi lông mày khẽ nhếch, Mộ Dung Tinh nhìn anh cố nén nước mắt, bộ dáng đáng thương muốn khóc lại không dám khóc cảm thấy hơi đau lòng, không vội hỏi nguyên nhân, ngược lại vỗ nhẹ anh, giải phóng lệnh cấm. "Tề Nghiên, chàng muốn khóc thì khóc đi !"

"Oa ──" Quả nhiên, hai tay anh lập tức ôm chặt eo nhỏ, vùi đầu vào bụng cô, không chút khách khí lên tiếng khóc lớn, mưa to giàn giụa rơi khiến la sam bị ướt một mảng lớn, miệng không ngừng thút thít, "A Tinh...... Ta và Hoài Sinh cãi nhau...... Ta không muốn...... Nhưng ta rất tức giận...... Rất tức giận......"

"Vì sao cãi nhau ?" Mộ Dung Tinh hiểu tính của anh, biết anh cho dù bị khi dễ vẫn một bộ dáng ngây ngốc, sẽ không cãi nhau với người ta. Từ đó có thể biết, mới vừa rồi anh thật sự buồn bực tới cực điểm mới có thể tức giận. Rốt cuộc là tên Trương Hoài Sinh kia nói cái gì mà có thể khiến anh tính tình vốn khờ ngốc lại nổi giận ?

Nghe cô hỏi, Tề Nghiên vừa khóc vừa nói, lời nói đứt quãng đem chuyện mới vừa rồi kể từ đầu đến cuối, đến cuối cùng mắt anh cũng sưng lên vì khóc. "...... Ta rất tức giận, cho nên liền đẩy Hoài Sinh một cái, mắng hắn xấu xa, vì sao phải nói xấu nàng, sau đó Hoài Sinh đã đi......" Nói đến người này tiếng khóc nín bặt, trên má vẫn còn hai giọt lệ ngẩng đầu nhìn cô. "A Tinh, nàng tuyệt đối không phải như Hoài Sinh nói, có phải không ? Nàng đối xử tốt với ta là thật, có phải không ?"

Hừ ! Nguyên lai cái kia Trương Hoài Sinh đúng là bất an hảo tâm, châm ngòi cảm tình vợ chồng bọn họ đây mà !

Trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, Mộ Dung Tinh sẽ nhớ món nợ này với Trương Hoài Sinh, nhưng khóe miệng lại mỉm cười nhìn dò xét Tề Nghiên, hứng thú hỏi lại: "Chàng nói đi ?"

"Ta, ta chính là cảm thấy nàng không phải như Hoài Sinh nói mới cùng hắn cãi nhau." Hai mắt đẫm lệ lưng tròng, anh tin tưởng cô.

"Có thế chứ." Mỉm cười, cô vẻ mặt dịu dàng. "Tề Nghiên, chỉ cần chàng cảm thấy không phải thì cần gì để ý tới lời người ngoài nói mà khiến mình tức giận, thật không đáng, đúng không ?"

"Nhưng Hoài Sinh vì sao phải nói như vậy ?" Anh không hiểu sao hôm nay Hoài Sinh như biến thành người khác ?

"Tâm tư người khác chúng ta rất khó suy đoán để hiểu được, nhưng chỉ cần chúng ta có thể hiểu tâm tư lẫn nhau như vậy là đủ rồi, hà tất đi quản hắn vì sao phải nói như vậy ! Tề Nghiên, chàng chỉ cần nhớ rõ là ta thật lòng với chàng, vậy được rồi." Nhẹ giọng mỉm cười, Mộ Dung Tinh vốn không coi Trương Hoài Sinh là một đối thủ phải để trong lòng, đương nhiên cũng lười tốn tâm tư để đoán động cơ của hắn, bất quá lại có quyết tâm về sau sẽ cố gắng không để cho Tề Nghiên qua lại với Trương Hoài Sinh nữa, tránh có người ngu ngốc làm ngân hàng tư nhân của người ta lại bị chọc khó chịu khóc to.

"Vậy, vậy Hoài Sinh nói Cữu gia là ai? Ta chưa từng gặp qua đệ đệ nàng......" Mắt ngấn nước ấp úng hỏi.

Mím môi cười, cô hạ giọng thần bí hề hề nói: "Cữu gia chính là ta a ! Ta cải nam trang cùng cha đi thị sát hiệu buôn, về sau sẽ gánh vác thay cha, chuyện này chàng đừng nói ra ngoài cho người khác biết, hiểu không ?"

"Biết !" Cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, tỉnh ngộ liên tục gật đầu, Tề Nghiên nín khóc, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, xoay người ngồi dậy kéo tay cô, đáy mắt thẹn thùng. "A Tinh, Hoài Sinh nói ta là tên ngốc, không có cô nương bình thường thích ta, vậy...... Vậy nàng vì sao thích ta, tại tình nguyện làm vợ của ta ?" Mãi cho đến hôm nay, bị lời nói ác ý của Hoài Sinh làm kích động, hắn mới hậu tri hậu giác nghĩ đến vấn đề này.

"Tên ngốc ! Ta thích chàng ngớ ngẩn đấy." Buồn cười bật cười, Mộ Dung Tinh không lưu tình ra tay gõ trên trán anh một cái, khiến anh đau nhăn khuôn mặt tuấn tú lại nhưng miệng lại cười đến mang tai.

"A Tinh, ta...... Ta cũng rất thích nàng!" Ôm lấy trán ẩn ẩn đau, anh ngượng ngùng cười nói.

"Chàng thích ta là dĩ nhiên !" Ngẩng trán lên, vẻ mặt tự tin, không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào.

"Vì sao ?" Khó hiểu. Vì sao thích cô là dĩ nhiên ? Nhưng anh là thật sự thích cô.

"Ta cả người đều là ưu điểm, người không thích ta khẳng định là tên ngốc !" Nói mà mặt không đỏ, thở không gấp.

"Ừ !" Nhưng tên ngốc kia lại cảm thấy lời của cô vô cùng có đạo lý, liên tục gật đầu đồng ý, còn rất vui vẻ cười hỏi: "A Tinh, vậy, vậy ta thích nàng, cho nên ta không phải tên ngốc, đúng không ?"

Con ngươi tinh ranh xoay chuyển, cô cười hắc hắc. "Tề Nghiên, chàng là tên ngốc nhưng chàng thích ta, cả đời chàng chuyện thông minh nhất đã làm chính là chuyện này."

Đã nói anh ngốc còn nói hắn thông minh, vậy anh rốt cuộc là ngốc hay là thông minh a ?

Gãi đầu, tên ngốc hốc mắt còn chút đỏ lòng đầy nghi hoặc, nhưng nhìn vợ mình khuôn mặt tươi cười, anh cũng ngây ngốc nở nụ cười theo.

Thấy anh mới vừa rồi còn khóc rống mắt sưng đỏ nhưng bị cô nói hai ba câu lập tức liền cười, Mộ Dung Tinh cảm thấy đau lòng, không bao giờ muốn thấy người không biết quý trọng anh bắt nạt anh nữa. Lại nói, người có thể bắt nạt anh, chọc anh oa oa khóc, trên thế gian này chỉ có thể có một người, người đó chính là cô !

"Tề Nghiên, chàng còn nhớ rõ ngày đó chàng còn thiếu ta một yêu cầu ?"

"Nhớ rõ !" Dùng sức gật đầu, lời A Tinh nói anh không dám quên.

"Tốt lắm, nay ta muốn đưa ra yêu cầu thứ hai." Con ngươi đen linh động lưu chuyển, ý cười dịu dàng trên mặt.

"Được !"

"Nghe cẩn thận, ta muốn chàng đáp ứng ta, từ nay không có sự cho phép của ta thì không được gặp mặt Trương Hoài Sinh !"

Nhắc tới Trương Hoài Sinh, nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi, Tề Nghiên không khỏi buồn bã, tâm tình khó chịu lại xuất hiện.

Tưởng là anh không muốn, đuôi lông mày của Mộ Dung Tinh nhíu lại. "Như thế nào ? Chàng không đáp ứng ?"

"Không phải !" Lắc đầu thật mạnh, rất sợ cô hiểu lầm nên vội vàng giải thích, "Ta chỉ là buồn Hoài Sinh vì sao đối với ta như vậy ? Ta vẫn cho rằng chúng ta là bằng hữu......"

"Đứa ngốc !" Đau lòng khẽ vuốt mặt của hắn, Mộ Dung Tinh dịu dàng nói: "Trên đời này, chàng đối với người khác tốt, người khác chưa chắc sẽ lấy tâm ý giống thế đối tốt với chàng, đây là lòng người, hiểu không ?"

"Nhưng...... Ta đối với nàng tốt, A Tinh nàng cũng đối với ta tốt !"

"Ta đương nhiên khác !" Liếc cười dò xét. "Ta là vợ của chàng đương nhiên đối tốt với chàng. Nếu chàng không phải vị hôn phu của ta, ta sẽ không để ý tới chàng đâu !" Cố ý trêu cười uy hiếp.

"Nàng gạt người !" Lại bị cô trêu ha ha cười không ngừng, Tề Nghiên mới không tin. "Trước kia nàng không phải vợ của ta cũng đối với ta tốt."

Nhìn anh vui vẻ, Mộ Dung Tinh vô cùng vừa lòng, điểm nhẹ trán anh nhắc lại chuyện cũ. "Vậy chàng có đáp ứng không ?"

"Được !" Đối với lời của cô từ trước đến nay anh luôn nghe theo, không thể không đáp ứng.

Mím môi cười, rất vừa lòng câu trả lời của anh lại thấy anh mới vừa rồi khóc xong quá mệt nên lúc này xoa xoa mắt, Mộ Dung Tinh nhẹ nhàng hôn trên môi anh, dịu dàng dỗ, "Chàng mệt rồi, ngủ một giấc đi !" Sau khi tỉnh ngủ, chuyện không thoải mái tự nhiên sẽ quên.

Quả thật muốn ngủ, anh cầm lấy tay cô, mí mắt nặng dần, trước khi tiến vào giấc ngủ say mộng đẹp, miệng không ngừng thấp giọng nỉ non ──

"A Tinh, nàng rất tốt với ta...... Ta rất thích nàng......"

Hai tháng sau sáng sớm ngày nào đó, người nào đó vừa xuống giường liền nôn khan không dứt, dưới tình huống chỉ muốn nôn như thế, bên trong Tề phủ nhất thời gà bay chó sủa, hạ nhân vội vàng đi mời đại phu.

Không lâu, lão đại phu bắt mạch chẩn đoán xong liền mỉm cười quăng ra một câu ── "Chúc mừng ! Thiếu phu nhân đã mang thai hai tháng !" Sau, nháy mắt Tề gia từ gà bay chó sủa biến thành vui mừng khôn xiết, hai vị trưởng bối lại mừng rỡ hoa chân múa tay, thiếu chút nữa đã mua pháo về đốt.

Chỉ thấy bọn họ tha thiết dặn chuẩn bị làm cha mẹ nên chú ý công việc, liên tục căn dặn hạ nhân lấy nguyên liệu tẩm bổ đi nấu, tận mắt nhìn con dâu uống xong một chén lại một chén canh bổ, cuối cùng khi phụ nữ có thai lấy cớ mệt mỏi mới lưu luyến không rời rời đi.

Nhìn thấy trong phòng còn sót lại hai người cô và Tề Nghiên, Mộ Dung Tinh giả bộ ngủ nằm trên giường lập tức xoay người ngồi dậy, vô cùng bất đắc dĩ nhìn vị hôn phu đang nhếch miệng ngây ngô cười, trong tay còn bưng một chén canh bổ.

"Tề Nghiên, đừng nghĩ muốn ta uống bát canh kia, sáng nay ta đã uống đủ rồi !" Híp mắt cảnh cáo.

"Nhưng......" Tề Nghiên vẻ mặt chần chờ khó xử, bát canh này là cha mẹ trước khi đi căn đạo phải cho A Tinh uống nha !

"Ân ──" Âm điệu kéo dài, hừ lạnh nhìn chằm chằm.

"Được, được thôi ! Không uống thì không uống......" Đã quen khuất phục dưới uy của thê tử, Tề Nghiên đem canh bổ đặt lên bàn, liền vui vẻ nhảy lên giường, một tay ôm lấy cô, mặt mày hớn hở nói: "A Tinh, ta không nói sai chứ ! Tảng đá công công sớm nói qua ta đã đem em bé bỏ vào trong bụng nàng, bây giờ nàng tin rồi chứ ?" Hiếm thấy có thể đắc ý như vậy.

Đột nhiên nhớ tới hai tháng trước quả thật anh có nói qua chuyện này, lại nhớ tới anh lúc trước có chút khác biệt, trong lòng Mộ Dung Tinh ẩn ẩn chút cảm giác kỳ lạ nhưng trước nay thực tế cô vẫn cho rằng không có khả năng có "Hoa tiên tỷ tỷ, tảng đá công công", thần yêu quỷ quái gì đó.

"Tề Nghiên, chàng đoán mò thật chính xác." Nhận định anh là đoán mò.

"Ta, ta không đoán mò a !" Tiếng kháng nghị nho nhỏ.

"Được ! Vậy tảng đá công công có nói ta thai này là nam nhi hay là nữ nhi không ?" Cố ý làm khó.

"Nam nhi ! Giữa trán còn có chu sa cỡ hạt gạo." Nói chắc như đinh đóng cột, còn đem đặc điểm nói ra hết.

Nha ! Thật không ngờ anh chắc chắn như thế ? Mày nhẽ nhướng, cô kéo anh lười biếng nằm xuống, thuận miệng cười nói: "Được ! Ta sẽ xem tám tháng sau có phải thật sự sinh ra một nam nhi giữa trán có chu sa hay không."

"Đây là nhất định thôi......" Vui vẻ ôm vợ, Tề Nghiên ha ha nở nụ cười.

Nghe vậy, cô nhẹ giọng cười yếu ớt, quả thật cảm thấy có chút mệt mỏi, mí mắt chậm rãi rũ xuống, buồn ngủ mông lung, thản nhiên thử hỏi: "Tề Nghiên, chàng có muốn gặp Trương Hoài Sinh không ?" A...... Hai tháng nay Trương Hoài Sinh đi tìm Tề Nghiên rất nhiều lần nhưng đều bị cô ra mệnh lệnh từ chối gặp.

"Hoài Sinh a......" Ngẩn ngơ, nghĩ đến từ lần trước sau khi cãi nhau rốt cuộc chưa gặp qua Trương Hoài Sinh, Tề Nghiên thấp giọng nói: "Ta không biết ! Ta trước kia vẫn nghĩ Hoài Sinh rất tốt với ta, sẽ không giống những người khác xem thường ta, cười ta là tên ngốc, nhưng ngày đó ta đã biết hóa ra hắn kỳ thật cũng như những người khác......" Hắn tuy ngốc nhưng vẫn nghe ra những lời ác ý ngày đó của Trương Hoài Sinh đều không phải nhất thời nói nhảm, mà thật sự là từ suy nghĩ trong lòng, điều này khiến anh đã bị tổn thương rất lớn, nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào với "bạn tốt" này.

"Tên ngốc ! Ta cũng thường mắng ngốc a !" Mí mắt lại mở ra, cười nhìn anh chăm chú. Hắc ! Tên ngốc này không phải cũng âm thầm nhớ thù với cô, ai oán cô giống những người khác chứ ?

"A Tinh, nàng...... nàng không giống như vậy !" Hơi giật mình ngây ngô cười, Tề Nghiên nhịn không được hôn xuống môi cô, ngượng ngùng đỏ mặt. "Ta biết nàng không phải cố ý chê cười ta là tên ngốc, mà là khi cùng ta thân mật mới có thể cố ý gọi ta như vậy ! Ta...... Ta kỳ thật rất thích nghe nàng gọi ta là tên ngốc !" Bởi vì mỗi lần cô gọi anh là tên ngốc, vẻ mặt và giọng điệu đều rất dịu dàng, khiến anh nhịn không được cứ muốn nhào tới gần gũi với cô !

"Tên ngốc, tên ngốc, tên ngốc......" Nghe vậy, cô vừa cười lại nỉ non ngâm nga, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn......

A...... Xem ra tên Trương Hoài Sinh kia thật sự tổn thương Tề Nghiên rất sâu a ! Vẫn là chờ Tề Nghiên quên đi, khi muốn gặp vị "bạn tốt" kia cô sẽ suy nghĩ có nên để bọn họ gặp mặt hay không !

Kết thúc

Tám tháng sau, Tề phủ vang lên tiếng trẻ con chào đời oa oa gào khóc.

"Chúc mừng, chúc mừng ! Là một bé trai khỏe mạnh !" Bà mụ vui vẻ chúc mừng.

Thật sự là con trai ? Nữ tử ngẩn người, tuy mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn vội vàng từ trong tay bà mụ tiếp nhận đứa nhỏ, khi nhìn kỹ thấy giữa hai đầu mày con có chu sa đỏ thẫm xinh đẹp thì thật sự trợn tròn mắt.

Này, này không thể nói là lừa gạt rồi ?

Mờ mịt ngẩn người, mãi đến khi "Phanh" một tiếng, cha ngốc của đứa nhỏ rốt cuộc chờ không kịp mà xông vào, cô trừng mắt nhìn vị hôn phu ngốc chạy như bay tới trước giường, lại nhìn con trong lòng oa oa khóc lớn, rốt cuộc không thể không thừa nhận......

Có lẽ, vị hôn phu ngốc của cô thật sự là một người đặc biệt a !

"Ách...... Tề Nghiên, tảng đá công công có nói con chúng ta tương lai có thể thăng chức rất nhanh hay không a ?"

"Có a ! Tảng đá công công nói sau này có công chúa phải gọi ta một tiếng cha đấy !"

Không thể nào ! Con bọn họ tương lai sẽ lấy một công chúa về nhà làm vợ sao ?

Có chút bị chấn động, cô ngây người một hồi lâu, lập tức suy nghĩ của một thương nhân vốn có nghĩ đến anh nếu có được năng lực đặc biệt như vậy, không lấy ra sử dụng cho tốt chẳng phải là lãng phí sao ?

"Tề Nghiên, năm nay hạt lúa thu hoạch được không ? Tơ tằm sao ? Tằm cưng có thật cao hứng nhả tơ hay không ? Bông sao ? Bông tỷ tỷ tới hay không......" Lập tức kích động, mắt nhỏ phát sáng hỏi một đống vấn đề.

"Nàng đợi chút, ta hỏi một chút nha !" Nhanh chóng lao ra đối với vườn trồng hoa nói nhỏ, hỏi thăm tin tức của vạn vật, không lâu sau lại chạy vù vù trở về báo cáo, "A Tinh, mọi người đều nói cây lúa ca ca năm nay phát cáu, sớm đã buông thả nói không tới trong một năm; Còn có năm nay có bệnh lạ, tằm cưng còn chưa có nhả tơ đã chết hơn phân nửa; Về phần bông tỷ tỷ không biết vì sao rất đau lòng, năm nay cũng không đến chơi......"

Nói còn chưa nghe xong đã có người da đầu run lên, hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hoàn toàn không giống vừa mới sinh xong, tinh thần tràn đầy cao giọng vội vàng hô to ──

"Tiểu Cửu ? Tiểu Cửu ? Người mau tới a ! Mau truyền lời xuống, lập tức bảo người lấy giá thấp thu mua số lượng lớn gạo, tơ lụa, bông......" Sau đó sẽ chờ thu hoạch, vật tư rơi vào cảnh không đủ sẽ giá cao bán ra.

Ha ha ha, cái này thực sự lợi nhuận gấp đôi a ! Vị hôn phu ngốc này của cô giá trị lợi dụng thật sự là bất ngờ cao a ! Có anh, nhà giàu nhất Lạc Dương phải đổi thành nhà giàu nhất thiên hạ chỉ là chuyện trong tầm tay a !

Loading...
Loading...