Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi Chương 4
Chương trước: Chương 3
Chương 4
Mấy ngày sau, mẫu đơn thành Lạc Dương trong cùng một đêm đều nở toàn bộ, trắng, vàng, hồng, tím...... bảy màu rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Trong Thiên Hương Uyển mẫu đơn rất phong phú, cực đại mà còn hình dạng đẹp, cả một biển hoa mẫu đơn quả nhiên rực rỡ vô cùng. Trong một ngày liền hấp dẫn đông đảo văn nhân nhã sĩ tiến đến thưởng thức, cảnh tượng người ta tấp nập quả nhiên là người so với hoa còn nhiều hơn.
Không ngoại lệ, Mộ Dung Tinh cũng hứng thú cùng Tề Nghiên đến ngắm hoa, cả một ngày chỉ thấy Tề Nghiên hưng phấn trong bụi hoa chui tới chui lui, ngẫu nhiên còn có thể thấy anh ngồi xổm xuống thì thào tự nói với đóa hoa diễm lệ, làm cho người ta xem không khỏi bật cười lắc đầu.
Ở Thiên Hương Uyển đi dạo cả ngày, cho dù là người khỏe mạnh cũng sẽ mệt mỏi, sắc trời tối sầm, Tề Nghiên lưu luyến không rời bị Tiểu Cửu kéo về Tề phủ, mà Mộ Dung Tinh thì cùng Hồng Đậu quay lại nhà trọ. Sau khi rửa mặt chải đầu, tay vuốt búp bê gốm sứ nằm tựa vào cạnh giường sát cửa sổ, lười biếng hưởng thụ gió mát lạnh trong đêm thổi qua.
Chỉ chốc lát sau, xử lý việc vặt xong Hồng Đậu cũng theo lên giường, học chủ tử nhà mình nằm úp sấp tựa vào cửa sổ, sau khi ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trong bầu trời đêm, bỗng dưng chần chờ khẽ gọi ──
"Tiểu thư......" Nếu không có người ngoài, cô vẫn theo thói quen kêu "Tiểu thư".
"Ân ?" Nheo mắt lại, một bộ dạng buồn ngủ.
"Trăng tròn rồi !"
"Ân."
"Chúng ta rời nhà đã lâu, còn dự định muốn ở chỗ này đến bao lâu a ?" Hơi giật mình nhìn lên trăng tròn, đột nhiên cảm thấy có chút nhớ nhà.
"Muội nhớ nhà ?" Mộ Dung Tinh trợn mắt cười dò xét, bộ dáng lười biếng khác xa khí tiêu sái khi cải nam trang ngày thường, toát ra vô hạn phong tình.
Thấy thế, dù thân là nữ tử Hồng Đậu cũng không khỏi giật mình trong lòng, lập tức bĩu môi oán giận, "Tiểu thư, nếu ngài không có lòng kết nhân duyên cùng Tề gia thì mấy ngày nay làm gì luôn cùng thiếu gia Tề gia tụ tập một chỗ ? Những nơi đi chơi gần thành Lạc Dương chúng ta đều đi qua, có phải cũng nên về Tô Châu rồi không ? Lão gia cùng phu nhân nhất định rất lo lắng cho ngài." Ai, thực không hiểu tiểu thư suy nghĩ cái gì ? [Vũ : nói chung là yêu đó]
Nghe vậy Mộ Dung Tinh hơi ngẩn ra, sau khi lặng lẽ ngắm nghía búp bê gốm sứ cầm trong tay liền ôm vào lòng, không khỏi cười khổ......
Lúc trước tiến đến Lạc Dương, cố ý tiếp cận Tề Nghiên, hơn nữa thừa cơ làm cho anh thiếu mình một yêu cầu, vốn muốn sau khi cùng anh làm bạn tốt thì hợp thời muốn anh hướng hai vị Tề gia biểu đạt ý không cưới con gái nhà Mộ Dung ở Tô Châu, để hai vị Tề gia vì con không muốn mà không nhắc tới hôn ước miệng năm đó. Kể từ đó cha mẹ mới thả lỏng, hai nhà cũng sẽ không vì chuyện thế mà hỏng giao tình, đồng thời cũng thuận ý mình.
Nhưng nay...... Ai ! Trong khoảng thời gian này sau khi cùng Tề Nghiên ở chung, cô ngược lại nói không nên lời, cảm thấy mình như đang lừa gạt đứa nhỏ ! Nếu là đứa nhỏ khiến người chán ghét thì không tính, lừa sẽ không cảm thấy áy náy gì nhưng đứa nhỏ này lại hồn nhiên, đáng yêu lại tin tưởng người, muốn lừa gạt anh thật sự là...... Rất có cảm giác tội lỗi !
Tệ nhất là cô lại cảm thấy cùng tên khờ ngốc kia ở một chỗ, không có việc gì thì lấy quạt gõ anh, bắt nạt anh cảm thấy rất vui !
Thảm ! Đối với anh cảm tình càng ngày càng tăng, lại càng không muốn tính kế hắn, này sao có thể như vậy được......
"Tiểu thư ?" Nhìn cô mất hồn tim đập mạnh và loạn nhịp, Hồng Đậu nghi hoặc kêu to, "Ngài suy nghĩ cái gì ?"
"Không, không có gì !" Đột nhiên hoàn hồn, Mộ Dung Tinh mỉm cười lắc đầu.
"Tiểu thư, kia...... Chúng ta lúc nào về Tô Châu ?" Nhắc lại lần nữa, thật nhớ nhà a.
Về Tô Châu a...... Đến Lạc Dương nhiều ngày thật cần phải trở về rồi ! Nhưng sau này không thấy được tên ngốc Tề Nghiên kia, thật đúng là có chút...... có chút luyến tiếc.
Chậm đã ! Luyến tiếc ? Cô, cô làm sao luyến tiếc a ?
Bị tâm tư không sao nói rõ được của mình dọa sợ, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên ẩn ẩn đỏ, Mộ Dung Tinh có chút tâm hoảng ý loạn, không biết mình rốt cuộc bị làm sao ?
"Tiểu thư ?" Nhìn cô nhanh chóng đắp chăn nằm thẳng, Hồng Đậu vẻ mặt buồn bực, không hiểu cô một khắc trước còn đang yên lành, tại sao một khắc tiếp theo liền rút vào trong chăn chứ ?
"Ta, ta mệt rồi." Rất sợ bị nhìn ra khác thường, đem hơn phân nửa khuôn mặt chôn ở dưới chăn, Mộ Dung Tinh nhắm chặt mắt, tùy ý tìm cớ.
"Nga !" Không có nghĩ nhiều, Hồng Đậu thổi tắt nến, bò lên giường nằm xuống, mới nhắm mắt lại định đánh một giấc chợt nghe chủ tử bên cạnh nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng ──
"Hồng Đậu, chúng ta hai ngày sau thì khởi hành về Tô Châu đi !"
"Nha ? Thực sự phải về nhà ?"
"Ân." Trong bóng đêm, tiếng nói thanh nhã thản nhiên đáp nhẹ, giống như thở dài.
Ai...... Dù cảm giác tội lỗi như thế nào thì nên lừa gạt vẫn là lừa gạt, mau chóng chấm dứt a !
Đêm khuya, trong một gian phòng nào đó, người khách nằm trên giường ngủ mơ gặp chu công đã quên thổi tắt nến, tùy ý đốt cháy một chấm nhỏ.
Đột nhiên trong nháy mắt nổi lên một gió mạnh xuyên qua song cửa sổ quét vào trong phòng, thổi ngã ánh nến, mà người trên giường vẫn như cũ ngủ sâu chưa tỉnh, chỉ chốc lát sau, ánh nến nho nhỏ lan tràn, nhanh chóng lan rộng thành hỏa hoạn hừng hực.
Hỏa thần, phủ xuống tàn sát bừa bãi.
Bóng đêm thâm trầm, thiếu gia Tề gia ở lại trong sân, trong hoa viên to như vậy truyền ra tiếng lầm bầm đứt quãng......
"...... Ân...... Hôm nay ta rất vui nha...... A Tinh dẫn ta đi xem rất nhiều hoa, ta nhìn thấy mẫu đơn tỷ tỷ ở nơi đó bay tới bay lui, thật xinh đẹp...... A Tinh là bằng hữu của ta a ! Ta rất thích hắn, hắn rất tốt với ta, sẽ dẫn ta đi chơi khắp nơi mà, cũng sẽ không cố ý bắt nạt ta......"
"Thiếu gia !" Đột nhiên, một thanh âm kêu đầy tức giận cắt ngang lời tự nói quỷ dị, Tiểu Cửu một đường tìm đến vườn hoa, bắt được chủ tử đêm khuya còn không ngoan ngoãn đi ngủ. "Đã trễ thế này không ngủ còn ở trong này làm cái gì ?" Lời tuy hỏi như vậy nhưng vừa nhìn đã biết anh lại đang thì thào tự nói với hoa cỏ.
"Tiểu Cửu......" Tề Nghiên cười ngây ngô, không dám nói đang nói chuyện với hoa cỏ, sợ lại bị trừng mắt. Ô...... Mỗi lần chỉ cần anh làm như vậy để cho Tiểu Cửu nhìn thấy, Tiểu Cửu cũng sẽ rất mất hứng, nói cái gì để cho người ngoài thấy sẽ lại cười anh là tên ngốc.
"Ngài chơi cả một ngày bây giờ cũng đã mệt rồi, sao còn chưa đi ngủ đây ?" Hai tay ôm ngực trừng người, Tiểu Cửu có khi cảm thấy mình căn bản không phải thư đồng, mà là bà vú. [Vũ : nó đó =))]
"Ta...... Ta muốn đi ngủ...... Muốn đi ngủ......" Tề Nghiên khờ ngốc ngẫu nhiên cũng sẽ có trực giác nhanh nhạy như động vật tránh dữ tìm lành, mỗi khi tiến đến thời khắc nguy hiểm sẽ tự động tỉnh táo ── chính như giờ phút này.
"Tốt lắm ! Mau vào phòng đi !" Vừa lòng gật đầu, Tiểu Cửu thúc giục nói.
Bộ dáng như một đứa trẻ ngoan nghe lời, khi Tề Nghiên đứng dậy đang muốn trở về phòng đột nhiên một cơn gió đêm thổi tới, trong tiếng gió loáng thoáng phiêu đãng tiếng nói chuyện tự nhiên của vạn vật tựa như ca xướng......
Hỏa thần đến đây...... Hỏa thần đến đây...... Hỏa thần đến dấy lên trận lửa to câu hồn ...... Nổi lửa to...... Nổi lửa to......
Chỗ nào nổi lửa to ? Là thành đông ? Là thành tây ? Mọi người mau mau chạy trốn đi......
Nhà trọ Duyệt Lai...... Nhà trọ Duyệt Lai...... Nhà trọ Duyệt Lai bùng cháy dữ dội, điệu múa của Hỏa thần câu hồn......
Nhà trọ Duyệt Lai ? Tề Nghiên bỗng nhiên dậm chân, cảm thấy bốn chữ này thật quen tai, hình như nghe ai đề cập qua......
"Thiếu gia ?" Không hiểu vì sao anh đột nhiên dừng bước, Tiểu Cửu buồn bực.
Hoàn toàn không nghe Tiểu Cửu kêu to, Tề Nghiên ôm đầu suy nghĩ......
Tại hạ Mộ Dung Tinh, người Tô Châu, gần đây lên Lạc Dương du ngoạn, nay ở tạm nhà trọ Duyệt Lai......
Bỗng dưng một tiếng cười khanh khách xẹt ngang qua làm anh sắc mặt lập tức thay đổi.
"A Tinh !" Kinh hoảng kêu to, Tề Nghiên đột nhiên xoay người, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ba bước cũng như hai bước, lòng đầy hốt hoảng hướng cửa lớn nhanh chóng chạy đi.
"Thiếu gia !" Tiểu Cửu há hốc mồm, không biết anh trúng gì tà, quát to một tiếng không thấy anh quay đầu lập tức cũng vội vàng đuổi theo, chỉ sợ anh đêm khuya chạy loạn, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Ngọn lửa tán loạn, điệu múa của Hỏa thần vô tình nổi lên hồng quang phía chân trời vốn đã tối đen. Nhà trọ Duyệt Lai đã thành một biển lửa, đường phố bốn phía tiếng mọi người ồn ào nhanh chóng chạy trốn cùng vội vàng dập lửa.
Trong hỗn loạn, một thân ảnh không quan tâm thư đồng lôi kéo phía sau vẫn chạy tới đám cháy nóng rực trước mắt, anh sau khi lo lắng bối rối tìm không được người muốn tìm, lại thấy đám cháy rất dọa người, trái tim hoảng sợ như bị bóp nghẹn, hốc mắt nháy mắt phiếm hồng, bỗng nhiên muốn vọt vào đám cháy.
"Thiếu gia, ngài muốn làm cái gì ?" Nhanh chóng ôm lấy người, Tiểu Cửu rống to, bị anh dọa rớt nửa cái mạng.
"A Tinh...... A Tinh ở bên trong......" Hốc mắt phiếm hồng, Tề Nghiên gấp đến độ sắp khóc, dùng sức toàn lực muốn thoát khỏi cánh tay liều chết vẫn ôm không buông của Tiểu Cửu.
"Có lẽ...... Có lẽ Mộ Dung công tử đã trốn ra rồi, chúng ta sẽ tìm tìm......" Cố gắng an ủi, Tiểu Cửu nói gì cũng không cho anh mạo hiểm chạy vào bên trong.
"Ta mới vừa đi tìm, không có A Tinh...... A Tinh nhất định còn bên trong......"
"Cho dù như thế cũng là mạng của Mộ Dung công tử ! Thiếu gia, tôi tuyệt không cho người dâng mạng vào đó !" Tiểu Cửu lớn tiếng rống to. Cho dù ông vua ở bên trong cũng không đáng để thiếu gia lấy sinh mệnh đi mạo hiểm a !
"Không được ! Ta không muốn A Tinh chết...... Không muốn A Tinh chết......" Tề Nghiên từ trước đến nay luôn bị dắt mũi kéo đi lúc này lại đặc biệt cương quyết, sử dụng khí lực bú sữa mẹ cũng phải thoát khỏi sự dây dưa của Tiểu Cửu, thậm chí há to miệng, như mãnh thú không lối thoát hung tợn cắn một phát lên cánh tay hắn.
Bất ngờ bị cắn thật mạnh làm Tiểu Cửu hoàn toàn không phòng bị đau đến kêu thảm thiết, không tự giác buông lỏng tay, mà Tề Nghiên lại thừa cơ thoát khỏi kiềm chế, nhanh chóng chạy vọt vào bên trong đám cháy.
"Thiếu gia !" Mắt thấy thân ảnh anh biến mất trong đám cháy, Tiểu Cửu kinh ngạc chỉ có thể mắng một tiếng, không suy nghĩ nhiều liền chạy theo vào trong.
"Khụ khụ......" Khói dày đặc lại rất nóng, Mộ Dung Tinh nhịn không được ho lên.
"Ô...... Tiểu thư, ngài mau chạy đi ! Đừng để ý đến em......" Mới vừa rồi bị một gỗ bị bắt lửa rơi xuống làm chân bị thương, Hồng Đậu lúc này không thể đi, đang được dìu nhịn không được khóc lên.
"Muội đang nói ngốc cái gì vậy ?" Mộ Dung Tinh dùng sức kéo cô ấy ra khỏi cơn hỏa hoạn, nhịn không được mắng người. "Muội từ nhỏ đi theo ta, giống như thân nhân của ta, ta làm sao có thể bỏ lại muội ? Có khí lực nói những lời ngốc so với Tề Nghiên còn ngốc hơn khẳng định cũng có sức chạy ra ngoài với ta ! Đi ! Chúng ta nhất định có thể thoát khỏi trận hỏa hoạn này."
"Ô...... Tiểu thư......" Nghe vậy Hồng Đậu cảm động vô cùng, càng khóc thêm nhưng cũng bởi vậy mà phấn khởi tinh thần, dưới sự trợ giúp của Mộ Dung Tinh, cố gắng kéo chân đau đến dường như không thể đi mà ra sức đi trước về ngọn lửa đang cháy dữ dội.
Gượng cười, Mộ Dung Tinh ngoài miệng mặc dù tự tin tràn đầy nhưng cũng vừa để ý rất rõ, khói dày đặc dường như đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, cô vốn không thể phân biệt phương hướng, càng không biết lối thoát rốt cuộc ở chỗ nào.
Bốn phía tất cả đều là lửa nóng có thể nướng người, rốt cuộc nên chạy chỗ nào......
Cắn môi, cô nhịn không được lại ho lên, lúc này cánh cửa đang bốc cháy đột nhiên ngã về hướng các cô, cô sợ hãi nhanh chóng kéo Hồng Đậu, hai người ngã lăn ở bên cạnh mới thoát khỏi tai nạn.
"Hồng Đậu, muội không sao chứ ?" Ngã ngồi trên mặt đất, Mộ Dung Tinh vội vàng hỏi.
"Khụ khụ...... Không, không có việc gì !" Lắc đầu, Hồng Đậu cũng bị nghẹn ho lên.
Thả lỏng, nhìn cánh cửa đang cháy trên mặt đất cách đó không xa Mộ Dung Tinh không khỏi cười khổ...... Lửa càng ngày càng mãnh liệt, khói đặc tràn ngập khó đi, không khí càng ít, hô hấp càng khó khăn, chẳng lẽ thực sự đã định trước các cô bỏ mạng trong trận hỏa hoạn này sao ?
"Ô...... Tiểu thư...... Chúng ta không thể quay về Tô Châu sao......" Hồng Đậu tựa như cũng cảm nhận được khả năng sống xa vời, lại nhịn không được mà bật khóc.
"Ai nói ? Chúng ta nhất định có thể trở về !" Không cam lòng nhận thua như vậy, Mộ Dung Tinh nhanh chóng kéo cô ấy, tiếp tục sờ soạng đi về phía khói dày đặc, không bỏ qua cơ hội chạy trốn.
Nhưng ngay khi các cô nghiêng ngả lảo đảo không đến vài bước......
"A Tinh...... A Tinh...... Ngươi ở nơi nào...... A Tinh......" Từng tiếng gọi ầm ĩ xuyên qua tầng tầng khói đặc, loáng thoáng truyền đến.
Mộ Dung Tinh không khỏi ngẩn người, nghĩ đến mình nghe nhầm nhưng tiếng nói mấy ngày nay rất quen thuộc lại vang lên ──
"...... A Tinh...... Ngươi ở nơi nào ? Ta tới tìm ngươi...... A Tinh......" Thanh âm không biến mất, vẫn như cũ đang tìm người.
"Mộ Dung công tử ? Tiểu Đậu Tử ? Các ngươi ở nơi nào......" Một tiếng nói khác cũng nói thêm vào.
"Hồng, Hồng Đậu, muội...... muội có nghe thấy không ?" Giọng nói run rẩy, không thể tin được vào tai của mình.
"Có ! Có ! Em nghe thấy......" Hồng Đậu cao hứng khóc lên, kích động cả người phát run.
Lúc này Mộ Dung Tinh xác định không phải mình nghe nhầm, lập tức kéo Hồng Đậu đến nơi phát ra thanh âm, đồng thời miệng lớn tiếng đáp lại ──
"Tề Nghiên, chúng ta ở chỗ này ! Tề Nghiên......"
Hiển nhiên, người chỗ kia cũng nghe thấy các cô đáp lại, lập tức thanh âm vang lên từ xa đến gần, chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Tinh chỉ thấy trong khói dày đặc đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, đột nhiên xuất hiện trước mặt các cô.
"A Tinh !" Vừa thấy người Tề Nghiên kích động hô to, nhanh chóng ôm cổ hắn. "Ngươi không có việc gì, thật tốt quá ! Thật tốt quá ! Ta thật là cao hứng......"
Thình lình bị ôm lấy Mộ Dung Tinh không khỏi ngây cả người, cảm thấy nảy sinh một cảm giác kỳ lạ nhưng người còn đang trong cảnh nguy hiểm, lập tức không suy nghĩ nhiều, vội vàng cắt ngang anh. "Muốn cao hứng chờ một chút lại cao hứng, hiện tại chạy thoát quan trọng hơn a !"
"Mộ Dung thiếu gia nói đúng ! Thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi !" Tìm được người, Tiểu Cửu vừa thấy lập tức đã biết Tiểu Đậu Tử bị thương chân liền cõng lên lưng, miệng lo lắng thúc giục, một chút cũng không muốn chết trong này.
"Các ngươi từ chỗ nào vào thì chúng ta y theo đường cũ ra ngoài, mau !" Rất sợ thế lửa sẽ nhanh chóng cắt đứt đường thoát của bọn họ, Mộ Dung Tinh kéo Tề Nghiên, muốn anh chạy nhanh dẫn đường.
Tay nắm chặt lấy tay Mộ Dung Tinh, Tề Nghiên gật đầu, dẫn đầu chạy phía trước, còn Tiểu Cửu cõng Hồng Đậu theo sát phía sau, đoàn người chật vật trong đám cháy chạy như điên, còn phải thỉnh thoảng né tránh vật bị cháy không ngừng rơi xuống.
Bỗng dưng một cây xà ngang đang cháy rơi xuống, bay thẳng về hướng Mộ Dung Tinh......
"A Tinh !" Tề Nghiên mắt tinh nhanh chóng đẩy cô ra, mình lại bị đánh một cái, đầu vai một trận đau, ngay cả đuôi tóc cũng bị dính lửa bốc cháy lên.
"Tề Nghiên !" Mộ Dung Tinh thét chói tai nhào tới, không để ý nóng rực cùng đau đớn mà vội vàng lấy hai tay chụp tắt đuôi tóc đang bốc cháy của anh, sắc mặt tái nhợt hoảng hốt: "Ngươi không sao chứ ? Có sao không......" Mới vừa rồi nhìn thấy anh bị xà ngang đang cháy đánh trúng, cả người trong nháy mắt cứng ngắc, cảm thấy ngực nhói đau không chịu nổi, cơ hồ khó có thể chấp nhận.
"Ta, ta không sao." Đầu vai có chút đau anh vẫn lắc đầu, vội vàng hỏi lại: "A Tinh, ngươi sao ? Ngươi có bị bỏng không ?"
"Không có việc gì !" Lắc đầu theo, không biết là bị cay mắt hay như thế nào, Mộ Dung Tinh lại xúc động muốn khóc.
Anh, anh thế nhưng so với quan tâm mình còn quan tâm cô hơn ! Tên ngốc này...... tên ngốc......
"Vậy là tốt rồi !" An tâm, anh cười ngây ngô.
"Ân." Đáp nhẹ một tiếng, trong lòng biết lúc này không phải lúc cảm động, Mộ Dung Tinh đè xuống xúc động rơi lệ, muốn anh tiếp tục nhanh chóng dẫn đường chạy trốn.
Giống như chạy cả đời vậy, đang lúc Mộ Dung Tinh cơ hồ cảm thấy mình hết sức rốt cuộc không thể chạy nữa thì trong chớp mắt, cô chợt thấy trước mắt một mảnh hỗn loạn, không còn khói dày đặc cùng lửa to nữa, không khí mặc dù vẫn cực nóng nhưng cũng không giống như nóng khiến người ta bị bỏng, bên tai còn bất chợt truyền đến thanh âm mọi người thét to dập lửa.
Hoảng hốt nhìn tất cả trước mắt mới phát hiện mình đã đứng ở giữa đường, cách nhà trọ đang cháy dữ dội mặc dù không xa nhưng vẫn có khoảng cách an toàn, thế này mới từ từ ý thức được bọn họ đã thoát khỏi vòng lửa, trốn thoát an toàn.
Hiển nhiên không chỉ là cô, ba người khác cũng vừa mới thoát, vừa mới mạo hiểm chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy bọn họ bị khói dày đặc hun đen cả bốn khuôn mặt, mờ mịt đưa mắt nhìn nhau, sau đó ──
"Oa ──" Hồng Đậu trên lưng Tiểu Cửu dẫn đầu "Oa" một tiếng, vui mừng quá độ mà khóc lớn lên. "Không chết...... Chúng ta trốn thoát rồi...... Trốn thoát rồi ......"
Ngay sau đó, Tiểu Cửu cõng người cũng toàn thân rã rời ngồi tê liệt trên mặt đất, kích động khóc theo,"Trốn thoát rồi ! Trốn thoát rồi...... Ta không chết, thiếu gia cũng không chết, mọi người cũng không chết...... Chúng ta trốn thoát rồi......"
Chỉ một thoáng, chỉ thấy hai nô bộc chân mềm nhũng ngồi dưới đất cùng ôm đầu khóc rống, lấy nước mắt chúc mừng mình nhặt về được cái mạng nhỏ.
Lúc này Tề Nghiên cũng kích động hốc mắt hồng hồng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Mộ Dung Tinh. "A Tinh, ngươi không có việc gì ! Thật tốt quá, ta thật là vui......" Ô...... Làm sao bây giờ ? Thật muốn khóc nha...... Không được ! Nhịn xuống ! A Tinh nói không được hở một chút liền khóc.
Nói thực ra tìm được đường sống trong chỗ chết, Mộ Dung Tinh chính mình cũng kích động muốn khóc nhưng nhìn thấy anh nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, bộ dáng đáng yêu cố nén không dám khóc, không biết vì sao lại bật cười.
"Tề Nghiên, ngươi khóc đi !" Giải phóng lệnh cấm, cho phép anh khóc lớn phát tiết ra.
"Thực, thực sự có thể chứ ?" Run môi, muốn khóc nhưng không khóc mà hỏi lại. "Nếu khóc, ngươi sẽ không để ý tới ta không ?"
"Sẽ không ! Ngươi khóc đi !" Mộ Dung Tinh lắc đầu, hốc mắt cũng phiếm đỏ.
"Oa ──" Được cho phép, Tề Nghiên không khách khí lập tức nước mắt ngang dọc, lên tiếng khóc lớn, thậm chí còn nhào lên ôm người, miệng không ngừng nói, "A Tinh...... A Tinh......" Ô...... A Tinh không chết, thật tốt, thật sự rất tốt......
Bị anh ôm Mộ Dung Tinh trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ, nhất thời lại nói không được là cảm giác gì, nhưng không biết vì sao hốc mắt đã có chút nóng nóng, mũi ê ẩm.
"Tốt lắm ! Tốt lắm ! Ta không sao......" Không biết là người nào đốt lại biến thành Mộ Dung Tinh đang an ủi anh, nhưng cô cảm thấy loại cảm giác này tốt lắm...... Thực sự tốt lắm......
Sau khi khóc một hồi lâu Tề Nghiên dần dần nín khóc, buông người ra mới trẻ con lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, hơi giật mình nhìn Mộ Dung Tinh.
"A Tinh, mặt ngươi đen thui." Chỉ chỉ người nào đó trên mặt bị hun khói, Tề Nghiên rưng rưng nở nụ cười. Hi...... A Tinh mặt đen bộ dáng thật mắc cười nha !
"Ngươi cũng vậy." Hơn nữa anh lại vừa mới khóc lớn một trận, trên mặt vừa đen vừa trắng, quả thực giống người mặt mèo. Mộ Dung Tinh nở nụ cười trêu, kìm lòng không được đưa tay muốn lau sạch vết bẩn trên mặt anh, mà ngón tay mới chạm vào hai má của anh lập tức in lại một dấu đen thui, thế này mới nghĩ đến tay mình cũng vô cùng bẩn.
Chậm rãi thu hồi tay, cô nhịn không được lại cười, mà Tề Nghiên thấy thế cũng ngốc nghếch cười theo.
Chỉ thấy hai người nhìn nhau không nói gì nở nụ cười một hồi, Mộ Dung Tinh thế này mới nhẹ giọng hỏi: "Tề Nghiên, ngươi sao có thể tới nơi này ? Lại sao có thể chạy vào đám cháy ?" Rất nguy hiểm, chẳng lẽ anh không biết ?
"Nổi lửa to, tới tìm ngươi, tìm không thấy, không muốn ngươi chết, cứu ngươi." Anh vẻ mặt nghiêm túc, câu chữ mặc dù đơn giản nhưng cũng có thể làm cho người ta vừa nghe liền sáng tỏ.
Đúng vậy ! Người ở tại nhà trọ Duyệt Lai này anh cũng chỉ quen cô, ngoại trừ tìm cô thì anh sao có thể đến ? Sớm nên biết đến, chính là......
Anh vì sao phải làm như vậy ? Tên ngốc này có suy nghĩ gì ? Cuối cùng là có suy nghĩ gì a......
Tâm tình có chút kích động, có chút cảm động, còn có càng nhiều, càng nhiều cảm xúc nói không nên lời toàn bộ kìm nén trong ngực, khiến cô cảm thấy cả trái tim rất vui..... rất vui.....
"Ngươi thật ngốc......" Chỉ một câu, ngực nóng lên, hốc mắt chua xót đột nhiên không hề báo động trước mà rơi nước mắt, cô đã nói không nên lời kích động cùng cảm động trong lòng.
Anh rất ngốc, thực sự rất ngốc a ! Có ai sẽ vì bằng hữu quen biết chưa lâu mà dũng cảm quên mình chạy vào đám cháy đang bùng cháy dữ dội cứu người hay không ? Nhưng anh vì cô mà làm như vậy ! Thật là khờ, không phải sao ?
Thật sự là một tên ngốc nhưng là người tính tình hồn nhiên, khắp thiên hạ cũng không có người nam nhân nào giống anh đối xử với cô như vậy......
Nghĩ đến đây Mộ Dung Tinh ngực ẩn ẩn rung động, chỉ cảm thấy có dòng nước ấm áp lại ngọt ngào lặng lẽ chảy trong lòng, cô nhịn không được hai mắt đẫm lệ nhìn anh, tim đập mạnh loạn nhịp, con sóng trong lòng vô cùng mãnh liệt......
Cô vốn đã hạ quyết tâm cả đời này cũng không lập gia đình, thậm chí dự định sáng sớm ngày mai đưa ra yêu cầu thứ hai với anh, sau đó liền trở về Tô Châu, bắt đầu cuộc sống tự do tự tại. Nhưng tối nay, tên ngốc này dùng cả mạng mình bảo vệ cô thật sự làm cho lòng của cô dao động !
Đáng giận ! Bị tên ngốc này hủy kế hoạch dự định của cô nhưng cô lại cảm thấy rất vui...... Thực sự rất vui......
"Đừng khóc ! A Tinh, đừng khóc ! Cứu ngươi, không ngốc ! Đừng khóc......" Tề Nghiên lắc đầu thật mạnh, kiên trì mình cứu Mộ Dung Tinh là quyết định rất chính xác.
Nghe vậy cô rưng rưng bật cười, sau khi dò xét anh thật lâu, rốt cục sâu kín hỏi: "Vì sao mạo hiểm tính mạng tới cứu ta ? Ngươi có thể sẽ bị lửa to thiêu chết, biết không ?"
"A Tinh rất tốt với ta, không muốn ngươi chết...... Không muốn ngươi chết......" Anh nhếch miệng cười ngây ngô, chỉ biết lặp lại câu "Không muốn ngươi chết".
"Nếu chết thì sao ? An toàn của mình quan trọng hơn, ngươi hiểu không ?" Hơi giận anh không lo đến an toàn của mình, Mộ Dung Tinh cố ý trừng mắt giả vờ giận chất vấn.
"Không hiểu !" Lắc đầu, không hiểu hắn vì sao lại tức giận, Tề Nghiên vẻ mặt đau khổ, ủy khuất lấy ngón tay chỉ ngực mình. "Không muốn ngươi chết...... Nơi này sẽ rất đau, thật là khó chịu, không muốn ngươi chết......"
Nghe anh dùng từ ngữ đơn giản thẳng thắn hình dung cảm giác của mình, Mộ Dung Tinh không khỏi cả người chấn động, muốn cười nhưng lại rơi lệ, không e dè đưa tay dán lên ngực anh, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của anh.
"Hiện tại, nơi này còn đau không ?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Không đau ! Ngươi không có việc gì, không đau, không khó chịu." Ngốc ngốc cười.
Chỉ cảm thấy nội tâm nơi nào đó vì lời anh nói mà như nhũn ra, Mộ Dung Tinh vẻ mặt phức tạp nhìn anh, trong lòng suy nghĩ......
Anh thật thà hồn nhiên, cô khôn khéo quyết đoán; Anh yếu thế nghe lời, cô cường thế ra lệnh; Anh trong sáng như chim bồ câu trắng, cô mạnh mẽ như chim ưng, mọi thứ giữa bọn họ thật sự bổ sung rất phù hợp !
Nếu gả cho anh, thứ nhất, không chỉ cha có thể đối với Tề gia giữ đúng lời hẹn; Thứ hai, lấy anh hồn nhiên khờ ngốc, không có nam tử thói đời "Nữ tử không tài đó là đức" đợi người khác dè bỉu, khẳng định tương lai cũng sẽ không ra điều quy tắc hạn chế với cô, có thể để cho cô như ngày trước tùy hứng mình, phát huy tài năng, phải không ?
Nói sau, Tề gia gia nghiệp to như vậy, theo tính anh là không có khả năng tiếp nhận nên Tề bá bá hẳn là rất hy vọng có thể có "người một nhà" có thể tiếp tục gia nghiệp đi !
Cho nên gả cho anh tựa như một viên đá ném trúng nhiều con điểu ! Quan trọng nhất là...... cô động lòng với anh !
Thương nhân vốn tính toán ra toàn bộ lợi và hại, phát hiện mình nếu gả cho anh thật sự một vốn bốn lời, chiếm rất nhiều tiện nghi, lập tức không khỏi nở nụ cười, trong lòng liền có quyết định. "Tề Nghiên, ngươi muốn lấy vợ không ?"
"Vợ, lấy vợ ?" Không hiểu vì sao đề tài này đột nhiên xuất hiện, Tề Nghiên gương mặt đỏ lên. "Ta...... Ta không biết......"
"Nếu người vợ kia giống ta, ngươi có thích không ?" Tuy rằng cảm thấy anh mặt đỏ thật sự khiến người ta trìu mến nhưng vẫn cứng rắn ép hỏi.
"Giống, giống A Tinh ?" Ánh mắt sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc. "A Tinh rất tốt với ta, ta thích A Tinh, vợ giống A Tinh rất tốt......"
Nghe vậy Mộ Dung Tinh mỉm cười. "Tề Nghiên, ngươi đã cứu ta, hiện nay, ta cho ngươi một hứa hẹn, mặc kệ là gì chỉ cần ngươi nói, ta đều đáp ứng." A...... Cược đi ! Nếu anh đưa ra lời cô muốn nghe, vậy chứng tỏ bọn họ...... thật sự có duyên phận !
"Hứa hẹn ?" Anh ngẩn ngơ, suy nghĩ không xoay chuyển.
"Đúng ! Hứa hẹn." Nhẹ giọng cười, "Ngươi trong lòng có hy vọng gì không ?"
Gãi đầu, hắn nghe hiểu nhưng lại có chút thẹn thùng. "Hy vọng gì cũng đều có thể ?" Hi...... Anh chỉ hy vọng A Tinh một chuyện !
"Ân !"
"Vậy...... Ta đây hy vọng...... Hy vọng......" Đỏ mặt, e lệ trộm dò xét Mộ Dung Tinh, cuối cùng rốt cuộc cố lấy dũng khí lớn tiếng nói: "Hy vọng A Tinh vĩnh viễn cùng ta một chỗ, mỗi ngày có thể thấy ngươi !" Nói xong, anh thở mạnh, nhếch miệng cười hồn nhiên.
"A......" Cười khẽ ra tiếng, Mộ Dung Tinh bí ẩn xem xét anh. "Tề Nghiên, ngươi một chút cũng không ngốc !" Có thể đưa ra hy vọng này, nói một câu mà cô muốn nghe nhất, sao có thể ngốc đây ?
"A ?"
Không nhìn anh vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, Mộ Dung Tinh mím môi mỉm cười, ở trên người sờ sờ, phát hiện bởi vì thoát vội nên toàn bộ gia sản đều bị thiêu rụi trong đám cháy, chỉ còn sót lại búp bê gốm sứ trước khi đi vào giấc ngủ đã ôm vào lòng.
"Tề Nghiên, này cho ngươi." Không nói hai lời, đem búp bê gốm sứ đưa cho anh.
"Cho ta ?" Sau khi nhìn búp bê gốm sứ bộ dáng đáng yêu, Tề Nghiên rất vui vẻ nhận lấy. "Cám ơn !"
"Ngươi đâu ?" Hỏi lại.
"Ta ?"
Thấy anh mê mẩn không hiểu, Mộ Dung Tinh đơn giản tự mình ra tay, trên người anh sờ sờ, cuối cùng lấy miếng khóa vàng có khắc "sống lâu trăm tuổi" trên cổ anh đoạt lấy, trực tiếp đeo trên cổ mình.
"A Tinh, kia, đó là của ta......" Giọng đầy ủy khuất nhưng lại không dám ra tay cướp về. Ô...... Làm sao bây giờ ? Đó là vật từ nhỏ mang trên người, cha mẹ nói không thể lấy xuống !
"Ta đưa ngươi cái đó, ngươi không nên đáp lễ sao ?" Liếc ngang.
"Nên, nên mà !" Bị trừng như vậy sao còn dám hai lời.
"Đứa ngốc !" Vỗ vỗ hắn, Mộ Dung Tinh nở nụ cười. "Đây là tín vật của chúng ta a!"
"Tín vật ?" Không hiểu.
"Ân ! Tín vật ta đáp ứng vĩnh viễn ở cùng ngươi."
"Phải không ?" Tề Nghiên nghe xong cũng không ủy khuất, hai mắt phát sáng, khóe miệng lập tức cười đến mang tai. "Một cái có đủ không ? Còn muốn thêm không ?" Vừa nói vừa lấy ra ngọc bội trên người, rồi từng vật nhỏ đáng giá trên người.
"Một cái là đủ rồi !" Không biết nên khóc hay cười, cô vội vàng muốn anh đem cất lại những thứ kia. Mộ Dung Tinh nhìn trận lửa to vẫn còn kéo dài, không khỏi thở dài. "Tề Nghiên, ta có chuyện muốn ngươi giúp đỡ."
"Được ! Ta giúp ngươi !" Cũng không hỏi là chuyện gì, miệng lập tức đáp ứng.
"Ngươi...... Quên đi !" Rất muốn giáo huấn anh mọi việc đều phải làm rõ rồi mới đáp ứng người khác nhưng sau khi nhìn gương mặt ngây thơ vô tâm của anh, lập tức nhụt chí, hết cách cười khổ, "Ngươi có bạc không ? Cho ta mượn chút ngân lượng đi !"
Ai...... Thực thảm ! Tất cả tiền bạc đều bị trận lửa thiêu sạch, người không có đồng nào, cô không cách nào quay về Tô Châu thực hiện lời hứa vĩnh viễn ở cùng anh
Xem tiếp: Chương 5