41 Khóe miệng Loan Loan khẽ giật giật, nàng không biết phải dùng phản ứng như thế nào để đáp lại. Vương Thủ Tài bốn mươi tuổi, trên tóc đã có vài sợi bạc, bởi vì nhiều năm làm việc đồng án nên làn da ngăm đen, khóe mắt nhiều nếp nhăn, nhìn qua như một người năm mươi tuổi, hôm nay lại mặc một bộ quần áo vải thô màu vàng, cả người thoạt nhìn lại như già thêm vài tuổi.
42 Loan Loan từ phòng bếp đi ra theo, trong sân có một nam một nữ đang đứng. Nữ nhân có bộ dáng hơn năm mươi tuổi, trên người mặc một cái áo màu xanh, phía dưới cũng mặc một cái quần màu xanh, có thể thấy được chất vải tốt hơn quần áo trên người các nàng, chân còn đi một đôi giày thêu hoa, tóc được chải bóng mượt, có lẽ dùng dầu bôi tóc.
43 Hôm nay ăn xong bữa trưa Loan Loan chuyển cối đá ra giữa sân, trên mặt đất hiện lên bóng nàng nghiêng nghiêng, cả người cảm thấy thật ấm áp. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời quang mây tạnh, chẳng biết từ bao giờ mây mù đã bị xua tan lộ ra mặt trời chói lọi.
44 Sau khi hai người tiến vào, đầu tiên là tò mò quan sát khắp nơi một phen, sân gọn gàng sạch sẽ lại đẹp nữa, mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản rất kinh ngạc, nửa năm trước nơi này đâu như vậy.
45 Mấy người lại nói chuyện thêm mấy câu, sau đó Bách Thủ mang những ống trúc giữa sân, bắt đầu làm mắc áo. Đầu tiên phải vót thành thẻ trúc, Bách Thủ vừa làm vừa giải thích ọi người nghe cần phải chú ý những gì, ví dụ như quần áo mùa đông dày hơn một chút, có thể làm thêm mấy cái mắc áo rộng để treo áo bông.
46 Sau khi biết rõ nguyên nhân, Loan Loan không biết nên khóc hay nên cười, tóm lại nàng không thích bị người ta xem như con khỉ trong vườn bách thú. Nhưng miệng là của người khác, sao nàng quản được đây.
47 “Chuyện này thật đúng là chê cười…” Giọng một nữ nhân trầm thấp nghị luận vô cùng rõ ràng: “Lúc trước trong thôn bảo đi trồng không một ai dám đi, nhà chúng ta trồng cây ăn quả toàn bộ thua lỗ, về sau thật vất vả mới tìm được mảnh đất có thể trồng, sao bây giờ tất cả đều đỏ mắt mong mỏi muốn sáp đến trước rồi?” Một nữ nhân bốn mươi tuổi ngồi trong đám người rướn cổ lên lớn tiếng nói.
48 Có thể được thôn trưởng tán thưởng, Loan Loan mừng thay cho Bách Thủ. Trong buổi họp thôn Bách Thủ biểu hiện nổi trội như vậy, tin tưởng bọn họ chỉ cần tiếp tục cố gắng thêm chút nữa, Bách Thủ được tất cả mọi người tiếp nhận là chuyện sớm muộn.
49 Loan Loan nằm sấp dang tay sải chân thoải mái trên giường, bả vai đã không còn đau nhức như trước nữa, tay chân cũng khôi phục sức lực. Dù hiện tại toàn thân còn đau một chút, nhưng là do Bách Thủ ra tay quá nặng, lúc ấy hắn ấn mạnh đến nỗi xương cốt nàng dường như muốn nát ra, có điều bây giờ gân cốt toàn thân giãn ra lại rất thoải mái.
50 Nghĩ đến đây, Loan Loan vô cùng vui vẻ phấn khích, nàng tưởng tượng thấy mình đang ngồi trong hoa viên xinh đẹp, sau lưng là một tiểu viện rất độc đáo, trên người mặc quần áo thêu thùa bằng chất liệu tốt, chân mang giày thêu hoa, và hạnh phúc đang vẫy gọi nàng.
51 Hôm sau chờ Bách Thủ mang bánh ra chợ bán rồi nàng liền trở về phòng ngủ tiếp. Mấy ngày gần đây đều là Bách Thủ ra chợ bán bánh, còn nàng ở nhà coi sóc măng khô.
52 *Ý chỉ lời nói bóng gió, cạnh khóeNữ nhân kia Loan Loan đã gặp rồi, lần đầu tiên nàng ra bờ sông giặt quần áo đã từng gặp nữ nhân này, hình như gọi là Mai Tử.
53 Tất cả những tiếng động trong sân đột nhiên ngừng lại, đột nhiên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều ngây cả người. Mẹ Loan Loan há hốc mồm ngơ ngác nhìn nàng.
54 Từ sau hôm Loan Loan về nhà mẹ đẻ làm ầm ĩ với mẹ nàng một hồi, đã một khoảng thời gian dài rồi bên kia không thấy có tin tức gì. Loan Loan không phải người ích kỷ hẹp hòi, nếu như nàng có tiền, nàng sẽ không ngần ngại giúp đỡ nhà mẹ đẻ một tay.
55 Về đến nhà, Loan Loan lấy đồ ra chuẩn bị nước lẩu dê cho buổi tối, vừa lấy dê tạp ra rửa thì mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đã tới phụ giúp. Hai người còn mang thêm một ít rau từ nhà đến.
56 Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai người nữa nàng mới xoay người vào nhà, lại phát hiện không thấy bóng dáng Bách Thủ trong sân. Đợi đến khi nàng đi vào phòng bếp liền phát hiện Bách Thủ đang xắn tay áo lên rửa bát, mặt đỏ bừng bừng, hai mắt mơ màng.
57 Nghỉ ngơi ở nhà hai ba ngày, Loan Loan cảm thấy thân thể đã khôi phục như cũ rồi, tinh thần cũng khá hơn nhiều. Nàng lại bắt đầu làm việc nọ việc kia, nhưng Bách Thủ vẫn không cho nàng đi bán bánh cùng, sợ nàng mệt nên bảo nàng ở nhà nghỉ ngơi.
58 Hôm nay nhất định sẽ náo nhiệt, chưa đến một lúc sau lại có mấy người nữa đến xem náo nhiệt, mẹ Kim Đản, mẹ Lan Hoa, còn có bà mối Vương. Lần đầu tiên bà mối Vương nhìn thấy sân nhỏ gọn gàng ngăn nắp cũng có phản ứng giống y như những người tới đây lần đầu tiên.
59 Mẹ Nguyên Bảo nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Muội cho rằng Loan Loan và Bách Thủ không biết sao?” Dừng một chút, giọng nàng có chút nặng nề: “Hơn chục năm qua trong thôn đồn đại không ít điều không tốt, không phải muội không biết tình hình Bách Thủ thế nào.
60 Hai ngày gần đây, ba nhà là đối tượng được chú ý nhiều nhất trong thôn, thịt vừa được làm xong được lúc, chuyện tốt đã tới rồi. “… Ôi, đây chính là muối thịt heo khô à, giống mấy nhà giàu làm quá.