21 Chờ Bách Thủ đi chợ. Loan Loan một mình ăn nửa miếng bánh, thu dọn phòng xong, lại quét sân, cảm thấy có chút buồn ngủ, đóng kín cửa rồi trở về phòng ngủ tiếp.
22 Hôm sau Loan Loan vừa dậy đã chạy đi nhìn bột nở đêm hôm trước. Bột nở phồng, nhiều hơn cả đêm qua, có dấu hiệu xốp, xem ra trải qua một đêm đã lên men được rồi.
23 Chân mày Loan Loan khẽ cong, bưng một bát thức ăn ở trên bàn lên nói với cha Nguyên Bảo: “Dương đại ca, đây là măng chúng ta nấu hôm nay, có muốn nếm thử không? Ta đã luộc qua một nước, không còn đắng lắm đâu, mùi vị rất không tệ.
24 Cuộc sống hiện tại của Loan Loan gồm có hai chuyện cơ bản: ăn cơm, kiếm bạc. Sớm tinh mơ hôm sau, Loan Loan theo Bách Thủ ra chợ. Lúc đi qua cửa thôn gặp được cha mẹ Nguyên Bảo đang cầm nông cụ mới từ trong nhà đi ra.
25 “Nửa năm không gặp, khuê nữ ta lớn thêm không ít nha. ” Mẹ Loan Loan đánh giá Loan Loan từ đầu đến chân, ha ha cười nói. Khóe miệng Loan Loan kéo kéo, nàng muốn biểu hiện nụ cười chân thành hơn một chút, nhưng sao nhìn lão nương mình lại không thấy chút cảm giác thân thiết nào vậy?“Cả nhà có khỏe không ạ?” Nghĩ nửa ngày, nàng thốt ra một câu như lời kịch.
26 Thu dọn xong xuôi, Bách Thủ dùng đòn gánh khiêng hai gùi cỏ lên vai, hai người xuống núi ra đến bờ sông. Cỏ này có tác dụng rất lớn với Loan Loan. Bọn họ không có bếp lò, trước tiên phải làm bánh xong rồi mang ra chợ bán, vì vậy phải giữ bánh này còn nóng cho đến khi ra được phiên chợ, như vậy người mua mới có thể ngửi thấy được mùi thơm.
27 Diện mạo Loan Loan mi thanh mục tú (chân mày đen, đôi mắt đẹp), nhìn người bằng ánh mắt chân thành, mỉm cười cũng rất chân thành, giọng nói trong trẻo không nhanh không chậm, làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết dễ gần, người như vậy rất đáng tin.
28 Giọng bà mối Vương bởi vì cố ý đề cao nên có chút chói tai. Thấy bà ta nhiệt tình khác hẳn ngày thường, Loan Loan nghĩ đến tình cảnh mấy ngày trước bà mối Vương và mẹ Lan Hoa gặp mình bên cạnh ruộng tránh như ôn thần, bên người không khỏi có một trận gió lạnh đảo qua.
29 Loan Loan nghi hoặc nhìn hai người. Lý Đại Thạch thở hổn hển hai cái, lúc này mới dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán. Thấy một nữ tử da trắng nõn, mặt mày thanh tú trong sân đang nhìn chằm chằm hắn, thầm nghĩ đây chắc là vợ Bách Thủ, không khỏi có chút lúng túng.
30 Tối đến, Loan Loan kể lại chuyện xế chiều cho Bách Thủ nghe, cuối cùng lại hỏi hắn: “Tại sao Đại Thạch lại bị cà lăm?”“Không biết, ta nghe nói từ nhỏ đã như vậy.
31 Kim Đản vô tình phát hiện một tổ chim nhỏ trên gốc cây trúc già, nhưng bởi vì còn nhỏ nên không với tới. Trùng hợp Lai Sinh đi ngang qua, trèo lên bò xuống hai ba lần thế nhưng phát hiện trong ổ có hai quả trứng chim.
32 “Này, ai đánh ngươi?”Từ trưa đến giờ chưa được bao lâu, người này sao lại thành ra như vậy?Lai Sinh cúi đầu không lên tiếng, hồi lâu sau mới đưa tay áo lên lau mặt, dùng sức hít hít mũi.
33 Nghĩ tới đây, Loan Loan lập tức nói: “…Bây giờ, mỗi ngày cháu và Bách Thủ đều phải ra phố bán bánh, được mười mấy văn tiền. Có đôi khi Bách Thủ còn phải lên núi săn thú, cuộc sống trong nhà cũng không thiếu thốn.
34 Hôm sau, Loan Loan không đi bán bánh, nàng trước xử lý xong hết thịt heo đã. Thả thịt heo rừng vào chậu, lấy muối sát đều các miếng thịt, sau đó chọc những lỗ nhỏ trên miếng thịt, dùng que trúc nhỏ xâu lại.
35 Hôm đó ở chợ nghe được người cùng thôn nói Loan Loan đang bán bánh, lúc ấy mẹ Loan Loan do dự hồi lâu, lát sau vội vàng chạy tới đã không thấy bóng dáng Loan Loan.
36 Thời gian chỉ hơn nửa tháng mà thịt lợn rừng đã hun xong. Bách Thủ chia thịt làm hai phần để trong sọt, dùng đòn gánh gánh lên, hai người đi ra chợ. Cuối cùng trải qua thương lượng, Loan Loan quyết định hay là trước hết đi tửu lâu hỏi một chút.
37 Dường như Thạch Đầu đã quên khóc, sững sờ nhìn Loan Loan, đôi mắt ngập nước chứa vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Loan Loan lộ ra vẻ hòa ái dễ gần, kiên nhẫn trấn an Thạch Đầu một lúc lâu, vừa tiếp tục nhẹ giọng nói với nó, vừa giúp nó cẩn thận kiểm tra một lượt, đầu gối bị trật khớp, vấn đề không nghiêm trọng, nàng tìm hai nhánh cây nẹp đầu gối lại, cột thật chắc để trước khi chữa trị không động vào vết thương khiến tình hình trở nên hỏng bét.
38 Cha Thạch Đầu ôm nó vào phòng, vừa cười vừa nói với bà nội Thach Đầu: “Mẹ, Thạch Đầu không có chuyện gì rồi, đứa nhỏ ham chơi chạy đến trên núi không cẩn thận té xuống, may mà không có vấn đề gì lớn, sau này Linh Tử sẽ trông coi nó cẩn thận.
39 Thấy Loan Loan trở về, Bách Thủ lập tức sải bước ra sân nhỏ đón lấy gùi, ý cười đầy mặt nói: “Vợ, nàng về rồi?” Lại thấy trên trán nàng đầy mồ hôi, đau lòng nói: “Dương đại ca cũng tới đây giúp chúng ta, nàng đi rửa mặt trước đi, nghỉ ngơi một chút cho khỏe.
40 Khi ấy đúng lúc Loan Loan vác cỏ cho heo đi qua thôn thấy nhóm người vây quanh một chỗ trên đường, một lão nhân hơn năm mươi tuổi ngồi giữa, tóc bạc trắng, đang mặc trường sam bằng vải thô, mặt mỉm cười híp cả mắt, dáng vẻ từ mi thiện mục (mặt mũi hiền lành).
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 112