21 Mộc Khả Hân lạnh lùng nhìn hắn đang cười đứng đối diện, nàng có nghe nhầm không? Hắn muốn đi chơi với nàng, nàng với hắn thân thiết lắm à?
Trong không gian đêm tối, thời tiết se lạnh 3 thân ảnh đứng trên ngói hoàng cung, phía dưới đột nhiên ánh lửa hiện lên, thị vệ ào ạt xuất hiện la to “ Vượt ngục, phạm nhân vượt ngục, mau truy tìm nàng”
Nàng nhíu mày, không ổn nếu ở lại sẽ không là ý kiến hay, Như Oanh bên cạnh nắm chặt tay lên tiếng “ Chủ nhân, chi bằng hãy để ta xuống dưới, ta rất đội ơn ngươi vì đã giúp đỡ ta nhưng Như Oanh không muốn liên luỵ đến ngươi “
Mộc Khả Hân thả lỏng lông mày nhẹ giọng lạnh nhạt nói “ Đừng có làm chuyện vô nghĩa, ta làm việc chưa có hai từ thất bại”
Nàng vốn là Boss của Sát, người đứng đầu tổ chức hắc đạo, ngoài sáng lại là chủ tịch tập đoàn Dark có ảnh hưởng quốc tế, trong từ điển không thể xuất hiện hai tư thất bại và bỏ cuộc, bởi nó đồng nghĩa với cái chết.
22 Mộc Khả Hân vẫn im lặng, nhưng hắn nhìn thấy được thay đổi nhẹ trong mắt nàng. Thạc Vi trầm mặc, trong lòng nổi lên tức giận cùng hoảng loạn. Hắn dùng sức nắm chặt vai nàng nói "Ta biết rồi, nhưng hôm nay nàng phải đi với ta"
Nàng gạt tay hắn ra, thong dong đi lên phía trước "Ta không thất hứa "
Nàng không chắc cảm giác này của nàng có phải thích đối với Phượng Mặc Yên không, tại nàng chưa bao giờ tiếp xúc đến những thứ tình cảm này.
23 Gió đêm xào xạc mang theo hơi lạnh, Mộc Khả Hân đi bằng cửa sau trở về Vương Phủ , đẩy cửa bước vào phòng , nàng cảnh giác đề phòng lạnh giọng nói " Là ai ? "
Phượng Mặc Khuynh võ công cao cường đương nhiên biết nàng đi lại từ trước , nhưng không muốn thấy vẻ mặt xa cách của nàng khi nhìn hắn nên hắn không lên tiếng mà chỉ lặng yên ngắm nàng.
24 Nàng giật tay ra khỏi hắn, đuôi mắt liếc nhìn phương hướng Phượng Mặc Khuynh rời đi, tuy nàng không cần ai bảo hộ nhưng mà từ xưa đến giờ người nói sẽ bảo vệ nàng dần dần không cần ai, nên nói không cảm động là giả.
25 Khổng Tiếu Túc kinh ngạc tái mặt, sao Cung chủ Đoạ Hoa cung lại có quan hệ với Mộc Khả Hân. Một ngốc nữ như nàng sao lại quen được tên ác ma đó.
Phượng Mặc Khuynh đi đến thêm bước nữa làm hắn hoảng sợ té ngã xuống đất , người run lên cầm cập " Đừng.
26 " Hân Hân, nàng cũng ở đây sao , thật sự trùng hợp, chúng ta rất có duyên " Thạc Vi cười tà mị nhìn nàng, đúng là rất có duyên , nên hắn sẽ làm nàng trở thành của hắn , là người có quyền lực nhất.
27 Mộc Khả Hân nhếch môi tiến lên phía trước, nhìn cách ăn mặc cùng tuổi tác của nàng chắc là phi tần nào đó , cao ngạo như vậy thì chức vị cũng không nhỏ, nữ tử bên cạnh có thể là công chúa , nhưng đôi mắt tràn ngập thù hằn ghen tị làm mất đi nét đẹp vốn có của nàng.
28 Bên trong thượng thư phòng, không khí yên tĩnh nghiêm ngặt đến lạ thường. Xung quanh chỉ vang lên tiếng sổ sách chạm vào nhau, Phượng Đồ Viễn đặt bút xuống nhìn thẳng vào mắt nam tử trước mặt " Ngươi sẽ không quen trọng trách được giao chứ ?"
Đôi mắt hắn thoáng hiện vẻ cả kinh xong lại bình tĩnh trở lại " Nhi thần sẽ không quên"
Phượng Đồ Viễn hài lòng gật đầu " Vốn trẫm muốn giao việc này cho Khuynh Nhi, nhưng không ngờ nó lại xin lấy Khổng Vân Khuê, nên việc này đành nhờ ngươi Yên Nhi"
Phượng Mặc Yên trầm mặt , nhìn hắn bây giờ còn đâu dáng vẻ lả lơi Tiêu Dao Vương thường ngày " Nhi thần tuân chỉ "
Hắn cười nhẹ phất tay cho Phượng Mặc Yên lui xuống, nhìn theo hướng tà áo lục bào khuất sau cánh cửa ánh mắt hắn dần trầm xuống.
29 Sáng ban mai hắt lên ô cửa sổ của căn phòng, bên ngoài là tiếng chim hót trong vắt, nữ nhân đang còn say giấc, cạnh giường đứng một nam nhân tuấn mĩ, hắn cười nhẹ ôn nhu nhìn nàng.
30 Trên đường phố xá tấp nập sầm uất, Mộc Khả Hân đi dọc theo phố xa hoa, hai bên đường là dòng người buôn bán tấp nập, cho dù thông minh đến mấy nàng cũng không bao giờ nghĩ sẽ xuyên không đến thời này, có gì đó rất viễn tưởng như trong mơ, cũng rất thật.
31 Phượng Mặc Khuynh ôn nhu nhìn nàng, lạnh lẽo vốn có trong hắn như thay bằng cái ấm ấp của mùa xuân "Không cần cảm ơn ta, Khả Hân , ngươi biết tâm ý ta"
Mộc Khả Hân né ánh mắt của hắn, trong lòng nhắc nhở vạn lần phải bình tĩnh, người nàng thích là Yên, nàng đang là Vương Phi của Yên, nàng không thể vậy được " Ta không hiểu ngươi nói gì , ta cáo lui trước "
Hắn yên lặng nhìn bóng dáng đang chạy, đưa tay lên nắm giữ bóng hình nàng , giống như nàng đang chạy xa khỏi hắn, tim sao đau quá vậy ? Tất cả là do hắn, trách ai được.
32 Phố hỗn loạn tránh đừơng sang hai bên, nam nhân cưỡi hắc mã như bay về hướng, trên gương mặt tuấn mĩ mang theo tia lo lắng cùng tức giận. Hôm qua sau khi nàng bỏ về, nghe tin truyền báo lại nàng đã động phòng cùng Yên, hắn lòng đau như cắt, mượn rượu say tí bỉ, hắn không muốn chấp nhận sự thật.
33 Trong ngục tối, Mộc Khả Hân nhắm mắt nằm trên sàn lạnh giá, thân thể này quá yếu, sức mạnh của nàng bị chất độc kiềm chế, cho dù cái nhấc tay cũng thấy nặng nề huống chi đánh đấm.
34 Phượng Mặc Khuynh gượng đứng dậy, hắn đi đến chỗ Phượng Mặc Yên đấm mạnh vào mặt hắn, gào to " Là ngươi hại nàng, ngươi mê quyền lực vậy sao? Ngươi sẵn sàng đánh đổi cả nàng"
Phượng Mặc Yên ngã nhào xuống đất, khoé miệng vương tơ máu, hắn như ngừơi mất hồn thơ thẫn nhìn xuống vực sâu.
35 Mộc Khả Hân mặc nam trang ngồi trên giường, tay cầm cuốn binh pháp. Đã hai tuần nàng sống tại doanh trại, tuy phải giả trang nam nhân nhưng không đến nỗi bất tiện, ngược lại còn rất thoải mái.
36 Lưu Biên cùng Trịnh Liệt sốt sắng nhìn nàng, tiêu rồi, Nhiếp Chính Vương để ý đến nàng, làm sao đây, nếu không khéo chọc giận ôn thần này không phải chịu chết à.
37 Dưới sàng đấu khắc nghiệt, phía trên binh sĩ căng thẳng. Ba sói chờ chực khe hở, mùi máu tươi càng làm chúng điên cuồng, đôi mắt vằn tia đỏ khát máu. Một con lại nhảy vào người nàng, đợt này nàng không né , ngược lại còn bay chạy đối diện với nó, móng tay duốt nhọn kéo một đường dài trên bụng sói.
38 Mộc Khả Hân bê bết máu nằm trên giường, quần áo vài chỗ rách tả tươm. Trong quân trại đều là nam nhân, không thể tìm được ai lau sạch thân cùng thay quần áo cho nàng.
39 Mộc Khả Hân lần theo đường mòn đi về doanh trại, Bạc Khinh Nhiễm không hổ là ác ma, từ khí chất đến ngoại hình đều không phải bình thường có thể có được.
40 Bạc Khinh Nhiễm khoanh tay nhìn lên hướng cửa sổ, Dự Chiêu Dư từ ngoài trướng bước vô, khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú " Nhiếp Chính Vương, không thể tin tưởng hắn ta, lai lịch không rõ ràng, hơn thế chỉ là tiểu binh nho nhỏ"
Hắn mắt lạnh nhìn Dự Chiêu Dư thao thao bất tuyệt " Chiêu Dư, ngươi đang nghi ngờ cách nhìn người của bổn vương?"
Dự Chiêu Dư nuốt nước miếng, nãy giờ có câu nào hắn nói sai chọc đến vị Vương Gia này rồi à ? Hắn cúi đầu " Thần không có ý đó"
" Đồ đã chuẩn bị sẵn cả rồi chứ ?" Hắn hỏi , những thứ tên Tiểu Uyên kia ghi ra kì lạ , nhưng cũng không khó tìm, các thứ như vậy có thể làm ra được gì đó sao.