21 Trịnh Vỹ Khang phiền phức bỏ đi thì bị một cánh tay níu lại, Trương Ánh Quyên bên cạnh liền đẩy cô gái đang kéo tay bạn trai ra: "Nè, cô làm gì đấy, buông tay.
22 Sáng sớm như mọi ngày, Phụng Cơ đến Trịnh Thị bắt đầu lau chùi tolet nam. Cô nào là lau kính, lau bồn rửa tay, lau nền gạch, cũng may là thể lực được rèn luyện nên không đến mức ngất đi vì mệt, có điều cô sắp áp lực đến chết rồi.
23 Cửa tolet nam mở ra, Hồ Như Thủy không hề kiêng dè mà bước vào bên trong, cô nhìn thấy "cô gái lao công" trong lời nói của mấy người kia đang cặm cụi làm việc, Hồ Như Thủy bật cười khinh bỉ nhìn xung quanh: "Hôi quá đi, người ở đây cũng hôi kinh khủng.
24 Cứ như vậy, xe của Trịnh Vỹ Thần cứ thong thả chạy trên đường, lúc dừng chờ đèn đỏ, cô thấy anh gọi điện dặn người nào đó chẩn bị xe lăn, Phụng Cơ có chút tức giận nói không cần, cho dù chân cô bị chặt thì cũng sẽ không dùng xe lăn, đường đường là thiếu chủ Kim Điêu Môn như cô mà lại dùng tới xe lăn thì chắc sẽ bị thuộc hạ cười vào mặt.
25 Evan đi theo Trúc Diễm, im lặng nghe cô nàng kể lại mọi chuyện xảy ra, từ Hồ Như Thủy đến gây sự rồi đến Phụng tỷ "Bị hại" thế nào.
"Vậy hai người họ đi đâu rồi?"
"Làm sao tôi biết được?"- Trúc Diễm bỏ hai tay vào túi thong thả bước đi.
26 Thật không ngờ Trịnh Vỹ Thần giữa chừng lại rời đi như vậy khiến cho Phụng Cơ phải thay đổi kế hoạch. Thay vì đến sòng bạc thì cô ở lại đây để tìm Khóa Kim Cương kia.
27 Phụng Cơ vừa về tới nhà, cô mở cửa định bước vào ngủ một giấc, vừa vào trong thì đã bắt đầu cảm thấy khác thường, cô không hề bật nhạc nhưng lại nghe âm nhạc du dương phát ra từ đầu mp3.
28 Đối với một tình huống dở khóc dở cười này, Trịnh Phần cũng khó xử lây, bà còn cần tìm Trương Sa để giải quyết sau. Tạm thời cho Trịnh Vỹ Thần và Trương Ánh Quyên duy trì quan hệ có danh không phận này vậy.
29 Hôm nay "Nguyễn Long" lại có một sự xuất hiện của nhân vật đặc biệt. Người đó chính là Trịnh Vỹ Thần, anh vừa bước vào đã chiếm đi không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ bởi soái khí ngời ngời của mình, Trịnh Vỹ Thần rất thoải mái đến quầy lễ tân mỉm cười khiến cô bé nhân viên suýt nữa thất hồn lạc phách, y như bị điều khiển mà nhìn anh.
30 "Cô không thể vào trong đâu, cô à. . . "
Rầm! Cánh cửa lớn bị đẩy ra không thương tiếc, Phụng Cơ bước vào, gương mặt xinh đẹp vì phẫn nộ lại càng thêm mê người hơn.
31 Câu chuyện nhỏ của Phụng Nhã.
Chỉ cách đây một năm, trong lúc phải tiếp quản một địa phận ở sáu khu ăn chơi, Phụng Nhã tình cờ gặp được một anh chàng sinh viên đang dắt chó đi dạo trong công viên.
32 Khách sạn này có một phòng họp lớn dành cho trường hợp cần thiết. Bốn người Trịnh Vỹ Thần, Phụng Cơ, Gary và Ngô Thành ngồi đối diện nhau, Gary phát cho mỗi người một bản kế hoạch sau đó đứng nói: "Lần này chúng ta sẽ tham gia đấu giá giành "mảnh đất vàng" đây sẽ là một chiến dịch mang tầm ảnh hưởng lớn đối với thị phần của Trịnh thị.
33 Sau đó cả hai im lặng ăn, khi ăn không nói hình như đã trở thành nguyên tắc. Trời đã tối thế này, những người còn ở ngoài lêu lỏng giờ này đa số là mấy cặp tình nhân trẻ trốn cha mẹ đi hẹn hò.
34 "Chủ thượng, đây là hình ảnh tôi chụp được. "
Thiết Hạo đưa Nguyễn Long Tuyết một số hình, trong đó là một cặp trai gái đang mỉm cười hạnh phúc cùng ngồi ăn ở quá nhỏ ven đường.
35 "Không cô nói dối, tất cả mọi người điều lừa dối tôi. . . lừa dối, lừa dối tôi, tôi không muốn bị lừa dối. "- Cô gái kia bỗng nhiên trở nên kích động, cô ấy đứng lên thanh chắn an toàn, cả thân hình gầy yếu cứ như chỉ cần một cơn gió là có thể đẩy cô gái đó xuống bờ vực thẳm phía sau vậy.
36 Tiếng bánh xe lăn trên nền gạch bóng loáng tạo ra những âm thanh lạch cạch, Phụng Cơ đi theo bước chân của những y tá bác sĩ và lo lắng khi nhìn của phòng cấp cứu khép lại, cô tựa vào bức tường lạnh lẽo sau đó thở dài.
37
Những tia nắng yếu ớt của buổi chiều xuyên qua hàng lá soi xuống gương mặt có phần nhợt nhạt của Phụng Cơ. Cô cúi đầu chăm chú làm việc, bàn tay cầm viết liên tục ghi chép sau đó có gì không hiểu thì dùng máy tính tra cứu.
38
"Tôi cũng đi đây. "- Sau khi Hồ Như Thủy rời đi thì Phụng Cơ cũng định đi, nhưng cô bị anh kéo lại, Phụng Cơ nhíu mày khó hiểu nhìn anh. Trịnh Vỹ Thần thở dài: "Muốn đi đâu? Em định về khách sạn ngủ bỏ tôi ở đây một mình à?"
Phụng Cơ mở to mắt nhìn anh, chợt nghĩ ra một ý: "Để tôi gọi Ngô Thành đến trông anh.
39 Hoa cỏ ảm đạm, sương còn thoảng vương hương vị tanh của máu, ánh sáng xuyên qua từng lớp lá dày đặt rọi hiu hắt xuống mặt đất, điểm thêm một chút nhợt nhạt trên gương mặt nhu hòa của Mỹ Ngọc.
40
Sân bay lúc không có máy bay nhập cảnh sẽ vô cùng yên tĩnh, cả hàng ghế chờ đều kín mít người ngồi đợi chuyến bay của mình. Trương Ánh Quyên nhìn quanh rồi quay qua nói nhỏ với Trịnh Vỹ Khang: "Anh định để Trịnh Vỹ Thần em trai anh thành lập công ty riêng à?"
"Có vấn đề gì sao?"- Trịnh Vỹ Khang hạ điện thoại xuống nhìn cô.