21 Trở lại Yêu Vương điện, bầy yêu uống rượu cho đỡ sợ, đã lâu lắm rồi không có chuyện gì trực tiếp làm kinh động tâm hồn nhỏ bé của bọn hắn như vậy. Yêu vương ngồi ở trên cao, gương mặt giấu sau mặt nạ, giọng nói nghe không ra cảm xúc: “Tội khi quân, phải xử thế nào?”Cọng cỏ nào đó quỳ dưới đại điện, rối loạn cắn móng tay một cách rất vô tội: “Hu —— Tôi không biết phấn mắt của ma ma lại kém chất lượng như vậy a.
22 Yêu Vương dường như bận rộn nhiều việc, mặc dù Mỗ Thảo ở lại Yêu Vương cung, phải trong tình huống đặc biệt lắm thì mới có thể thấy hắn một lần trước khi đi ngủ.
23 Một hôm, Thất Diệp chẳng có việc gì làm, ngoại trừ đánh cờ với Mạc Hồ, cô cũng không hứng thú với việc khác, vậy thì chơi cờ cũng không tệ. Dĩ nhiên, phần lớn đều là công của Xà Quân.
24 Nha hoàn hầu hạ cô vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, cô xoa bả vai, miệng vết thương trên người đã khép lại, da non cũng đã mọc ra, tối hôm qua bị cọ vào, có nhiều chỗ liền hồng hồng.
25 Xà Quân rất biết giữ lời hứa, nhanh chóng sai người mang quả mọng và dâu tây tới, còn cố ý đùa giỡn, nói là Nhất Nương cho cô. Trong đó, Mỗ Thảo thích nhất là một bộ chỉ sáo thủy tinh, chạm trổ tinh tế, vô cùng tao nhã, vui đến nỗi cả ngày tự mãn trong cung.
26 Lúc Yêu vương đạp cửa đi vào, Thất Diệp chưa ngủ say, nghe thấy tiếng vang lập tức ngồi dậy, cảnh giác nhìn hắn. Xem ra Yêu Vương đã có chuẩn bị, vung tay lên chặn miệng của cô lại, khi thân hình cao lớn kia đè xuống thì miệng đã bị bịt, ngay cả muốn khóc cũng không được.
27 Một ngày kia, vết thương cũ lẫn mới của Yêu vương nứt ra, do đó chiếm được sự đồng tình của Mỗ Thảo, lừa cô tắm cùng. Mỗ Thảo không chịu, ngay lập tức lùi lại van xin, liền được thay thế bằng bôi thuốc.
28 Từ đó Yêu vương hiếm khi tới đây, Mỗ Thảo được tự do hoàn toàn, muốn làm gì thì làm. Nhưng chuyện cô thực sự muốn làm cũng không nhiều, cho nên người ta thường xuyên thấy một người vô công rồi nghề ở trong cung buồn chán đi đi lại lại.
29 Tính cảnh giác của Mộc Phi Huyền rất cao, vài nhóm người Tô Yên phái ra không phải hắn không biết, chỉ là không muốn nói mà thôi. Giống như Tô Yên biết rõ Thất Diệp không thể chạy thoát khỏi tay hắn, nhưng cũng không nói ra vậy.
30 Có mũi tên nhọn không biết từ đâu bay tới, Yêu vương vung tay áo ngăn cản, lại phát hiện mục tiêu không phải mình, mà là Thất Diệp ở trong lòng hắn. Ánh mắt trong giây lát có vẻ do dự, nhưng rồi hắn cũng không dấu vết kéo Thất Diệp ra sau lưng, từ trên cao quét mắt xuống nhìn qua cả đám người để tìm phương hướng phóng tên.
31 Từ đó về sau mắt cô không được tốt, nhìn xa không thấy rõ. Lúc Xà Quân đi vào cô đang đọc sách trước cửa sổ, nghiêng người dựa vào ghế quý phi bạch ngọc, tóc đen xõa xuống dưới, an tĩnh mà trầm lắng.
32 Xà Quân thật sự tặng một con vẹt của Nhất Nương cho Thất Diệp, lông chim ngũ sắc tươi đẹp vô cùng, một đôi mắt nhỏ long lanh, cả ngày cứ xoay chuyển qua lại, bộ dáng nghêng ngang kiêu ngạo.
33 “Vương, nguời thật sự cứ giữ linh chi này bên người như vậy sao?” Trong tẩm cung của Xà Quân, Nhất Nương giúp hắn sắp xếp lại giường, nói khẽ. Xà Quân ngồi trước án thư lớn, trong tay cầm một bản gia phả, tay phải nhẹ nắm bút son, thái độ vẫn như cũ “Ý của cô là gì?” “Người cũng thấy chuyện hôm qua rồi đấy, theo lý, tu vi của nàng ta không thể nào phát triển lạ lùng đến trình độ đó, ta không tin vương không hề tò mò chút nào.
34 Để đi vào “Cấm địa” của bọn thị vệ nói, Thất Diệp cũng mất rất rất nhiều công phu. Cô lấy lí do đi vệ sinh, bỏ lại Mạc Hồ, mang theo Dao Phi. Dao Phi giống như biết cô muốn làm chuyện không cho ai biết, đậu trên vai cô, liên tục đảo mắt, cũng không lên tiếng.
35 Lúc Thất Diệp đến Xà Quân đang nửa nằm nửa ngồi ở trên tháp ngọc đọc sách. Tiểu Nghiêm không ngăn được cô, cô nhanh chóng nhào vào lòng anh ta, ngay lúc anh đang cảm thán với sách vở.
36 Anh ta cho là sau khi Thất Diệp giết hết người bên cạnh anh thì sẽ giết luôn anh, hoặc là muốn chất vấn anh một câu, nhưng mà anh sai lầm rồi. Cô giết những người bên cạnh anh, chỉ vì muốn cứu Cừu Nguyệt.
37 Cuối cùng người của yêu giới và Huyền Tự Cảnh cũng tìm được nơi này. Ba người trốn tránh khắp mọi nơi, nhưng thiên hạ rộng lớn, lại không có chỗ nương thân.
38 Thanh Sơn nguy nga, cây xanh um tùm, ánh tà dương dần dần lặn xuống. Một số con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trải dài đến chân trời. Có con ngựa vội vàng chạy đến làm tung lên cát bụi mù mịt.
39 Trời chiều dần dần buông, mặt trăng ở phía đông nhô lên, ánh trăng vừa lộ ra, xuyên qua cành lá, rọi khắp cả núi đồi. Lúc này Thanh Dương Tử mới đến gần ngọn núi Nguyệt Lãng, ánh sáng mờ ảo cũng không ảnh hưởng đến việc anh nhìn mọi vật, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hoàn Hồn Thảo.
40 Thời đại này không có siêu sao, không biết Lưu Đức Hoa hay Châu Kiệt Luân cũng không bị ai chê cười. Nhưng mà nếu như bạn sinh ra ở cái thời đại này mà không biết Thanh Dương Tử và Mộc Phi Huyền thì.