41 Tiếp theo là Hội Bàn Đào ngàn năm mới có một lần của Vương Mẫu nương nương. Tiên giới đã vài lần phái người đến ngọn núi Nguyệt Lãng, thượng tiên Bích Lạc đều chỉ ột câu trả lời chắc canh cho họ mang về: không đi.
42 Phiên ngoại nhỏ: Tính cách của Vương Mẫu. Tham gia hội bàn đào là một việc hết sức nghiêm túc. Trong hội bàn đào từng nhóm thần tiên cao thấp đều phải chú ý hành vi cử chỉ nếu không sẽ phạm sai lầm….
43 Đương nhiên Tô Yên không sợ cô, chính xác là ả đã hận Thất Diệp đến nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại quan hệ của ả và Mộc Phi Huyền đã rất căng thẳng.
44 Thật ra thì Thất Diệp cũng biết lời giảng giải của Tâm Ma không phải đúng hoàn toàn. Thế lực trong tay của đạo chủ Diệt Tự Cảnh gần như bằng nửa Tiên giới.
45 Phiên Ngoại nhỏ: Tọa kỵ của Thượng tiên Bích Lạc Nói tới từ sau khi Thất Diệp trở lại Bích Lạc Hải, Lan Y và Mạc Hồ chăm sóc vô cùng chu đáo, nhưng tâm ma vẫn còn có chỗ bất mãn “Tôi nói này, chuyện đó bổn thượng tiên cũng không nhắc lại, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là thánh ma nguyên thai thứ hai từ thời khai thiên lập địa tới giờ, đúng không? Bắt tôi dùng chân đi còn ra thể thống gì, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị tọa kỵ chứ!” Vì thế, toàn thể Bích Lạc Hải lại tổ chức một hội nghị thảo luận: dùng cái gì làm tọa kỵ cho Thượng tiên Bích Lạc thì tốt đây? Đề nghị một, do nội bộ đề xuất.
46 Bình minh ngày hôm sau, hiếm khi Lan Y không thấy đạo trưởng Thanh Dương Tử dậy sớm để “đoán trước thời tiết”. Đương lúc cảm thấy khó hiểu, tìm kiếm xung quanh một lúc lâu.
47 Dĩ nhiên Thất Diệp gần như dỏng lỗ tai lên nghe, Lan Y nhẹ giọng cười : “Ngày đó, Tư Chiến thượng thần đuổi tới Vô Hận Thiên, đã từng chỉ trích thẳng mặt Ngọc Đế coi sinh mạng như cỏ rác, vì ngài nắm giữ binh quyền đã lâu, bình thường ngài vốn có bộ dáng nghiêm túc, nên lúc trở nên nghiêm khắc như thế, vô cùng dọa người, các thượng tiên năm ấy may mắn sống sót trở về đều nói tình hình lúc đó giống như cha ruột dạy dỗ con trai! Về sau, đợi sau khi ngài ấy chiến thằng Phong Ma, bản thân cũng tổn hao nhiều linh lực, Tiên giới lấy danh nghĩa thiết đãi công thần, mời ngài dự tiệc, sau đó âm mưu mai phục giết chết ngài ấy.
48 Thanh Dương Tử uể oải chưa từng có chạy đến Bích Lạc Hải. Tuy trước kia, anh thường xuyên có bộ dáng phong trần mỏi mệt, nhưng bây giờ sắc mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái, làm gì còn nhếch nhác như trước nữa.
49 Khi hai người đã xuống núi, Thất Diệp không có am tường địa thế bên ngoài, Thanh Dương Tử phải đi thật chậm, cuối cùng tự mình nghĩ ra biện pháp, để cho cô nắm chặt những sợi tơ bạc của cây phất trần cùng bước theo anh.
50 Nói tới lúc đó, Thất Diệp thật là châm dầu thêm lửa, mọi người choáng váng. Sau một lúc lâu, cuối cùng Nhu Nhiên kia mới phục hồi tinh thần, lớn tiếng hỏi “Cô là ai?” Thanh Dương Từ dựa gần vào Thất Diệp theo bản năng, đang tính giải thích, Thất Diệp chu miệng nhỏ “Tôi là một người vô cùng kính ngưỡng Nhu Nhiên chưởng môn – một người trung trinh cương quyết.
51 Phạm vi thị vật ở đáy ao nhỏ hơn ở trên bờ, Thanh Dương Tử cố gắng bơi trong một không gian máu nồng đặc. Đây là lần đầu tiên, anh cảm thụ cảm giác không nhìn thấy gì, không phân biệt được phương hướng, không phân biệt được sáng tối.
52 Hai người nghỉ ngơi một đêm trong hang động tại dốc núi, Thanh Dương Tử đi phía trước dẫn theo Thất Diệp. Dao Phi bay thẳng một mạch tìm được cái ao, tiếc rằng không thể xông qua tầng kết giới này, đành ở bên ngoài vẫy vẫy đôi cánh.
53 “Sư tôn. ” Quyết Minh Tử vội vã đi vào gian phòng. Thanh Dương Tử đang ở cùng tám trưởng lão của Diệt Tự Cảnh. Các vị trưởng lão đang tìm cách để đạo chủ hiểu rõ tình huống của mình.
54 Hai người ở đỉnh núi, đàm luận về nhân gian phù sinh một lúc mà đã hết nửa ngày. Lan Y và Mạc Hồ ở trong hang núi ngưỡng mộ hai người. Hai bóng dáng áo bào một trắng một đen, cùng bó gối ngồi cạnh nhau, tựa như một bức tranh sơn thủy, sắc trời đỏ vàng chiếu xuyên qua tầng lá xanh xuống các loại hoa cỏ, đối chọi gay gắt với bầu trời xanh thẳm đến chói mắt, gió núi nhè nhẹ thổi, không nói rõ là cảnh đẹp vì ai.
55 Thất Diệp thường ngồi ở vách đá trên đỉnh Nguyệt Lãng, có đôi khi ngồi nguyên một ngày, ngay cả nói cũng rất ít. Lan Y và Mạc Hồ lo lắng không thôi, nhưng ai có cách chứ?Dù sao Tâm Ma cũng có tu vi hơn một vạn năm, huống hồ ngay cả linh lực cũng không bằng ma khí.
56 Nếu nói về Đạo chủ của chúng ta, phải nói là tương đối là thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Cho tới nay, nhu cầu với vật chất gần như không có. Nhưng sau khi Thất Diệp đến đây, khó tránh khỏi phải nâng cấp chút ít.
57 “Gà con là ai?” Trong hồ, thánh ma mắt đã mù nhưng lại cực kì giận dữ. Sau đó màu xanh lạnh lẽo trong mắt đạo chủ của chúng ta từ từ thu lại, ôm lấy thân thể mềm mại thơm mát.
58 Hai người nán ở Giả Ẩn Trì hết nửa tháng. Theo tính tình của đạo chủ, thì chắc chắn không sống được. Thế mà lần này anh lại không cảm thấy khó khăn, đợi khi ra khỏi ao này, linh lực của Thất Diệp sẽ vượt xa tâm ma, tạm thời không có gì đáng ngại.
59 Ban ngày họ đi qua Thương Châu, dự tính từ nơi đó trở về Bích Lạc Hải. Khi đi ngang qua một thôn trang, bỗng đạo chủ không dám tin vào hai mắt của mình.
60 N ngày sau, đạo chủ dừng lại ở một nơi có tên là Bách thị trấn, nghe nhân gian đồn đãi mấy ngày nay có tộc ma gây chuyện ở đây. Lúc tới đây, đạo chủ phát hiện nơi này có rất nhiều người buôn bán.