21 Khám nghiệm tử thi và sắp xếp điều tra đều là trình tự phá án của cảnh sát, một ngày trôi qua vẫn đang dừng lại ở nguyên điểm, điều này làm cho Sở Niệm không khỏi bắt đầu hoài nghi năng lực phá án của cảnh sát.
22 Quỷ không phải là sinh vật, dĩ nhiên không thể chảy ra nước mắt. Bạch Oánh khóc thút thít, chỉ làm cho máu tươi còn sót lại trên người cô ta càng chảy ra nhanh hơn qua hốc mắt.
23 Quỷ không phải là sinh vật, dĩ nhiên không thể chảy ra nước mắt. Bạch Oánh khóc thút thít, chỉ làm cho máu tươi còn sót lại trên người cô ta càng chảy ra nhanh hơn qua hốc mắt.
24 Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, Sở Niệm ngồi thẳng người, trong lòng lặng lẽ ca thán một tiếng.
"Bạch Oánh, bất kể như thế nào tôi vẫn muốn cám ơn cô đã chịu nói cho tôi biết những điều đó.
25 Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, Sở Niệm ngồi thẳng người, trong lòng lặng lẽ ca thán một tiếng.
"Bạch Oánh, bất kể như thế nào tôi vẫn muốn cám ơn cô đã chịu nói cho tôi biết những điều đó.
26 "Vừa trở về thôi. "
Thương Sùng cố nén ý cười ngồi trên ghế sofa, nghiêng người liếc nhìn đỉnh đầu cô, hỏi: "Đây là kiểu tóc mới của em hả?"
Sở Niệm lúng túng che mặt, kiên trì gật gật đầu.
27 "Vừa trở về thôi. "
Thương Sùng cố nén ý cười ngồi trên ghế sofa, nghiêng người liếc nhìn đỉnh đầu cô, hỏi: "Đây là kiểu tóc mới của em hả?"
Sở Niệm lúng túng che mặt, kiên trì gật gật đầu.
28 Nằm ở trên giường, Sở Niệm có nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến từ dưới lầu, cô ngơ ngác nằm trên giường, hai mắt đờ ra nhìn chằm chằm trần nhà.
Thật ra, đêm hôm đó cô cũng thấy mình hơi quá đáng.
29 Nằm ở trên giường, Sở Niệm có nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến từ dưới lầu, cô ngơ ngác nằm trên giường, hai mắt đờ ra nhìn chằm chằm trần nhà.
Thật ra, đêm hôm đó cô cũng thấy mình hơi quá đáng.
30 Sở Niệm ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Lực không trả lời mình, khóe môi nhếch lên chút ý cười châm chọc.
"Quả nhiên, thế giới này chính là bất công như thế.
31 Sở Niệm ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Lực không trả lời mình, khóe môi nhếch lên chút ý cười châm chọc.
"Quả nhiên, thế giới này chính là bất công như thế.
32 Tô Lực sững sờ, im lặng gật nhẹ đầu. Giống như là do dự trong chốc lát, anh ta nhìn về phía Thương Sùng, hỏi: "Ngài Thương, mấy ngày qua Sở Niệm đều ở trong nhà anh sao?"
Thương Sùng nhướn mày, trong con ngươi màu đen lóe lên tia sáng, sáng chói làm cho người ta choáng váng.
33 Tô Lực sững sờ, im lặng gật nhẹ đầu. Giống như là do dự trong chốc lát, anh ta nhìn về phía Thương Sùng, hỏi: "Ngài Thương, mấy ngày qua Sở Niệm đều ở trong nhà anh sao?"
Thương Sùng nhướn mày, trong con ngươi màu đen lóe lên tia sáng, sáng chói làm cho người ta choáng váng.
34 Sở Niệm mím chặt môi, hai chân còn đang phát run rõ ràng nói với cô là, cô thật sự không thích tốc độ xe như vừa rồi. Nhưng là, nhớ tới vẻ mặt bệnh tật, bộ dạng tội nghiệp đáng thương của Tiểu Hắc, bản thân.
35 Sở Niệm mím chặt môi, hai chân còn đang phát run rõ ràng nói với cô là, cô thật sự không thích tốc độ xe như vừa rồi. Nhưng là, nhớ tới vẻ mặt bệnh tật, bộ dạng tội nghiệp đáng thương của Tiểu Hắc, bản thân.
36 Tiểu Hắc ngoan ngoãn uống hết khay sữa, bênh tật liền tiêu tan, rất vui vẻ. Có thể là được ăn no, nên rất vui đi. Tiểu Hắc còn chạy ba vòng xung quanh phòng, sức sống ấy quả thực giống như vừa uống thuốc kích thích vậy.
37 Tiểu Hắc ngoan ngoãn uống hết khay sữa, bênh tật liền tiêu tan, rất vui vẻ. Có thể là được ăn no, nên rất vui đi. Tiểu Hắc còn chạy ba vòng xung quanh phòng, sức sống ấy quả thực giống như vừa uống thuốc kích thích vậy.
38 "Vậy ngộ nhỡ Nhạc Du vẫn bình an ở trong nhà thì sao? Cậu chờ đợi cũng vô ích mà. " Sở Niệm có chút bất đắc dĩ, nói.
"Sao lại vô ích, cứ coi như là tôi nghĩ nhiều, bình an là tốt nhất.
39 "Vậy ngộ nhỡ Nhạc Du vẫn bình an ở trong nhà thì sao? Cậu chờ đợi cũng vô ích mà. " Sở Niệm có chút bất đắc dĩ, nói.
"Sao lại vô ích, cứ coi như là tôi nghĩ nhiều, bình an là tốt nhất.
40 Chỉ là hiện tại, mặc kệ Mặc Vân Hiên nhấn chuông bao nhiêu lần thì bên trong biệt thự cũng không có phản ứng. Thậm chí, ngay cả bảo mẫu đuổi cậu lúc trước cũng chẳng thấy ra nữa.