Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trương Tam Phong Dị Giới Du Chương 785: Quyết Chiến Thần Giới (2).

Chương trước: Chương 785: Quyết Chiến Thần Giới (1).



Trương Tam Phong Dị Giới Du

Tác giả: Tả Tự Bản

Chương 785: Quyết chiến Thần Giới (2).

Nhóm dịch: Dung Nhi

Nguồn: 4vn

"Ngươi có thể ứng phó không?" Nữ thần Nguyên Tố lo lắng nói: "Nếu không được thì nói nhanh lên. Mẫu thần đang ở cạnh đây, chỉ cần ngươi gật đầu một cái sẽ lập tức giết qua."

"Hắc hắc, Thần hoàng bên chúng ta tùy thời đều có thể trợ giúp ngươi." Lam Tạp cười nói: "Ngươi cũng đừng cố gắng chống chọi, chết vì sĩ diện rất là khổ thân nha!"

"Ha ha." Những người chung quanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ, không trách được đại nhân nhẹ nhàng như vậy. Thì ra ngài còn có viện quân mạnh mẽ kia mà?

Có Thái Thản thần hoàng và Đại Địa mẫu thần xuất thủ, bọn người kia tự nhiên không coi vào đâu rồi. Bần đạo nói câu kế tiếp thiếu chút nữa đem bọn họ hù chết.

"Hắc hắc, đa tạ ý tốt của các ngươi." Bần đạo cười híp mắt nói: "Nhưng mà thật sự không có cần thiết, chỉ là mấy con cá nhỏ mà thôi, lật không nổi sóng gió gì lớn."

"A?" Tất cả mọi người không nghĩ tới ta còn có thể cự tuyệt, sắc mặt ba người nhất thời khó coi, hiển nhiên là có chút tức giận.

"Ha hả." Bần đạo vội nói: "Ba vị ca ca, tỷ tỷ, không phải là ta không biết tính tình các ngươi. Thật sự là giết gà không cần dao mổ trâu mà. Như vậy đi, các ngươi ở chỗ này uống trà xem cuộc chiến, đến khi nào không được thì lúc đó ta sẽ nhờ các ngươi cứu mạng, được chưa?"

"Ngươi nói thật?" Hỏa tổ nghi ngờ nói: "Ta nghe nói sau lưng bọn họ có một thế lực cường đại làm hậu thuẫn. Cho dù ngươi có tiểu Lục hỗ trợ cũng chưa chắc có thể thắng đâu?"

"Ha hả, tiểu Lục chỉ là một trong những lá bài tẩy của thôi. Cho dù không có hắn, ta cũng có thể chiến thắng." Bần đạo tràn đầy tự tin nói.

"Tốt." Nữ thần Nguyên Tố kinh ngạc nói: "Vậy thì chúng ta ở nơi này xem ngươi làm sao chiến thắng trận này."

"Mời." Bần đạo ngay sau đó mời bọn họ ngồi qua một bên, sau đó lấy ra tiên trà thượng đẳng từ Đạo Môn chiêu đãi bọn hắn, cười nói: "Nếm thử tiên trà đặc sản của Đạo Môn chúng ta, mùi vị tuyệt đối khác lạ đó."

"Vậy hả? Chúng ta nếm thử một chút." Ba người uống vào một hớp nhất thời khen không dứt miệng.

"Miệng lưỡi đều lưu hương." Nữ thần Nguyên Tố cười nói: "Trà không tệ, tựa hồ hiếm có nhỉ?"

"Hắc hắc, đúng là hiếm lắm!" Hỏa tổ cười xấu xa nói.

Lam Tạp chỉ cười không nói, nhưng mà thần sắc toát ra ý cười nhạo.

Lúc này quân địch còn cách ta mấy ngàn dặm, lấy nhãn lực của chúng ta đã có thể rõ ràng nhìn thấy bọn họ trong tầm mắt. Theo quân địch tiến tới, chỉ thấy từ chân trời đột nhiên hiện ra một con đường đen tuyền. Đám người di chuyển trên mặt đất đông nghìn nghịt y như kiến vậy nhiều, đội hình sắp hàng chỉnh tề bước đi chấn đông cả vùng đất, nhìn quân địch mà cứ tưởng như sóng biển dâng trào đánh tới thành Thiên đường. Mà ở trên không lại càng chi chít đủ thứ, từng mảng mây đen nhanh chóng bay lại gần đây, khiến cho người ta có cảm giác tê dại da đầu. Quân đoàn khổng lồ như thế tự nhiên tản mát ra một loại sát khí vô cùng kinh khủng. Luồng sát khí cường đại làm cho không ít Thiên sứ cấp thấp trực tiếp liền té xỉu tại chỗ.

Bần đạo không để ý đến ba người bọn chúng. Ta xoay người đối mặt với quân địch ở phía trước, trong lòng không kinh không vội, ngược lại hào tình vạn trượng cười to nói: "Ha ha, vậy thì hãy nhìn Tam Phong ta tỏa sáng đi!"

Bần đạo dứt lời liền phi thân lên, trực tiếp bay lên bầu trời thành Thiên đường. Nhắm về phía quân địch hô lớn: "Bọn phế vật các ngươi chừng nào mới tới hả, nếu như còn hiểu được tiếng người thì kêu một tên lăn ra trả lời ta coi!"

"Đủ cuồng, đủ lớn lối." Hỏa tổ cười khổ nói: "Ta cũng không dám tự mình đối địch trực diện với bảy tên chủ thần đỉnh cấp đâu!"

"Chỉ sợ hắn là kẻ điên đệ nhất rồi!" Nữ thần Nguyên Tố cũng cười khổ nói: "Rốt cuộc trong hồ lô hắn đang giấu thứ gì đây?"

"Trời mới biết." Lam Tạp cười nói: "Thế nhưng ra rất rõ ràng một điều. Vị Quân Thần âm hiểm này tựa hồ đã định liệu trước mọi việc. Xem ra chúng ta thật sự đã lo lắng vô ích."

Ba người này ở một bên thấp giọng nói chuyện với nhau, quân địch ở đối diện rốt cục có động tác, một đám đầu lĩnh từ các chỗ khác nhau chạy tới đứng trước mặt bần đạo. Dựa theo thực lực cao thấp sắp hàng thành ba lớp. Hàng thứ nhất bảy tên, hàng thứ hai mười hai tên. Hàng thứ ba hơn ba mươi tên. Hiển nhiên, những gã này là chủ nhân của các Vị Diện. Nhìn thấy ta tự mình lộ diện, tự nhiên bọn chúng cũng không chịu yếu thế. Không có gã nào mang theo tùy tùng, tất cả đơn độc tiến lên gặp ta.

Song phương cách nhau chừng năm dặm thì dừng lại. Hai bên đánh giá lẫn nhau, bảy gã chủ thần đỉnh cấp ở hàng đầu ta chỉ nhận thức có Âm Mưu thần và Minh thần, bọn họ đứng ở giữa hàng ngũ. Nhưng mà ngay chính giữa lại là một quái nhân trên đầu mọc đầy xúc tua, hắn thân cao vượt qua mười thước, cả người bao bọc trong áo choàng màu đen, chỉ để lộ ra phần đầu. Mặt hắn thật sự khó nhìn, xanh mét như tàu lá chuối, giống y như rêu xanh mọc trên tảng đá, quá kinh khủng đi!

"Tiểu tử, ngươi cũng có gan đó." Quái nhân kia đầu tiên mở miệng nói: "Thế mà dám một mình xuất hiện, không thèm đặt chúng ta vào trong mắt hả?"

"Ta thấy hắn đi ra đầu hàng thì đúng hơn?" Âm Mưu thần cười to nói.

"Ha ha." Mọi người nhất thời cười như điên.

"Ha ha." Bần đạo cười còn to hơn khiến cho bọn chúng kinh ngạc sửng sốt, sau đó ta mới nói: "Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi cũng đòi ta đầu hàng?"

"Hừ, tiểu tử, ngươi đừng có mà kiêu ngạo." Âm Mưu thần giận dữ nói.

"Đạo gia ta lần trước đi thăm Hắc Ám Thần Giới giết cho ngươi tè cả ra quần, ta đây luôn luôn kiêu ngạo như vậy, ngươi có thể làm được gì không? Không phải là dâng hai tay tặng bảo rồi cung tiễn đạo gia ra ngoài sao?" Bần đạo cười lạnh nói.

"A? Còn có chuyện này?" Mọi người buồn cười nhìn về phía Âm Mưu thần. Trong bọn họ không có ai thích cái tên âm hiểm này, vì thế nghe được tin này tất cả hả hê nhìn sang trêu chọc Âm Mưu thần.

"Đáng giận." Âm Mưu thần mặt già đỏ lên, hận không thể trực tiếp chui vào cái lỗ nào đó. Hắn thẹn quá thành giận muốn trực tiếp động thủ lại bị Minh thần kéo lại.

"Khụ khụ." Minh thần giả bộ ho khan mấy tiếng, lúng túng nói với ta: "Huynh đệ, tình huống bây giờ ngươi cũng thấy rồi, nhà ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của chúng ta. Chúng ta giao tình với nhau không tệ, ta không đành lòng khai chiến với ngươi. Nghe ta nói một câu, ngươi nên đầu hàng nhanh đi, chỉ cần ngươi nguyện ý chúng ta có thể để cho ngươi mang theo phu nhân rời khỏi nơi này, thấy thế nào? Ta đây rất là quan tâm đến ngươi đó!"

"Ài, chả ra cái gì cả!" Bần đạo cười lạnh nói: "Cái tên ngu ngốc này, ta cũng không biết nói gì với ngươi nữa, ngươi không biết một khi làm sai sẽ lãnh kết quả thế nào không? Ngươi có thời gian quan tâm cho ta, tốt nhất để dành nó suy nghĩ mình có thể sống được bao lâu đi?"

"Hả?" Minh thần nhất thời sửng sốt, cúi đầu suy tư.

"Thôi đi!" Quái nhân kia khinh thường nói: "Ngươi có phải bị chúng ta hù dọa ngu rồi không? Còn ở chỗ này nằm mơ? Mau chóng lấy bảo bối giao ra đây, chúng ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết. Nếu không, ta sẽ giết sạch chó gà không tha, hắc hắc, dĩ nhiên, các phu nhân của ngươi ta sẽ chiếu cố dùm cho. Ha ha!"

"Ngươi cái tên cóc ghẻ cũng đòi ăn thịt thiên nga sao?" Bần đạo nhất thời giận dữ, quát: "Ngươi cho rằng mọc thêm vài cái đầu là có thể giương oai ở trước mặt ta hả? Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó coi." Vừa nói xong ta đã chuẩn bị động thủ.

"A?" Quái nhân kia bị ta mắng làm cho giận sôi lên, gầm thét một tiếng lao tới.

Nhưng đúng lúc đó, một thanh âm vang dội truyền tới làm cho quái nhân kia trực tiếp tỉnh táo lại. Hắn mau chóng phối hợp với những người khác, tách ra hai bên chỉnh tề để lộ ra một con đường, sau đó cung kính cúi đầu thi lễ.

Bần đạo cũng sửng sờ đứng đó, thanh âm này vì sao quen tai như vậy đây? Ta vội vàng vận đủ tinh thần cẩn thận xem xét. Chỉ thấy từ hậu phương quân địch đột nhiên dâng lên một đám mây bảy màu (Thất thải tường vân), ngay sau đó một trận tiên nhạc thanh thúy truyền đến. Đám mây bảy màu chậm rãi bay tới, nơi nó đi qua binh tướng quân địch đều quỳ xuống thi lễ, dáng vẻ vô cùng thành kính.

Rất nhanh sau, đám mây bảy mau đã đến vùng phụ cận, từ bên trong hiện ra một chiếc xe ngựa cực kỳ mỹ lệ. Kéo xe là mười sáu đầu thiên mã hùng tráng, bọn chúng lăng không bay đi, dùng tốc độ mạnh mẽ xông phá trường không. Toàn thân xe ngựa đều là hoàng kim tạo thành, chung quanh gắn vô số bảo thạch sáng chói. Trên xe hoa gấm ngọc ngà không thiếu thứ gì, từ đó biểu hiện ra một loại khí phách vương giả.

Trên xe có ba mỹ nữ cầm quạt cung kính đứng hai bên, ở giữa là một vị trung niên nam tử anh tuấn, lúc này hắn đang nhìn bần đạo cười hắc hắc.

"Trời đất, tại sao lại là hắn chứ?" Bần đạo cười khổ ở trong lòng, tự nhỉ: "Lúc này phải chơi lớn rồi."

Loading...

Xem tiếp: Chương 786: Tình Thế Nghịch Chuyển.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tứ Đại Học Đường

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 45


Chuyện Tình Của Tổng Tài

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Săn Đuổi

Thể loại: Trinh thám, Tiểu Thuyết

Số chương: 30


Học Viện Gold Rainbow

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Vườn Trẻ Của Vương Quốc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 35