21 Dương Thiên Hạo tiến dần về phía đám người Hổ Ca. Khuôn mặt tươi cười hướng về phía Hổ Ca chào hỏi: “Chào Hổ Ca, nghe danh đã lâu, tôi là Dương Thiên Hạo.
22 Trên mặt bàn, dưới mặt đất đều có những mảnh huyết nhục, khiến một vài người không kìm được buồn nôn. Đám người trong phòng ai nấy đều cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương, hàn khí không ngừng từ dưới lòng bàn chân xông tận lên não khiến bọn họ không kìm được rùng mình.
23 Bên ngoài căn biệt thự to lớn, cách đó không xa, trong góc khuất, một chiếc xe đen đang đỗ. Bên trong xe là Bích Giao Linh cùng Long Ca đang ngồi. Mắt vẫn luôn nhìn về phía căn biệt thự, Bích Giao Linh lên tiếng: “Cho người bí mật bảo vệ đứa bé trong ngôi nhà đó! Nhớ, nhất định không được để xảy ra chuyện gì!”.
24 Mười lăm năm sau…Tại phòng học lớp 10A. "Sắp tới lớp chúng ta sẽ có một buổi đi dã ngoại tại rừng Ngọc Lâm vào hai ngày thứ Bảy và Chủ Nhật để đón chào các em.
25 Câu nói khiến Diệp Thanh Lan như hồi phục lại tinh thần. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ còn xinh đẹp hơn mình gấp trăm lần kia, trong mắt Diệp Thanh Lan tràn đầy đố kị.
26 Nữ tử khuôn mặt tuyệt mĩ nằm trên giường băng, đôi mắt suốt mười lăm năm qua vẫn luôn nhắm chặt, giờ đây đang từ từ mở ra. Nàng ngồi dậy, nhìn xuống dưới đất thấy một người con trai đang nằm đó.
27 Đi qua một đoạn tối tăm, ánh sáng bất ngờ chiếu vào mắt, Tần Như vẫn vô thức bước tiếp. Trên vách hang động, cứ cách 1m lại khảm viên dạ minh châu khiến hang động sáng rõ như ban ngày.
28 Tại phòng họp cao cấp trong căn cứ bang Hỏa Liên. Một bóng trắng lướt nhanh vào, cánh cửa phòng họp đóng sập lại. Giữa phòng họp, một cô gái với mái tóc dài, khuôn mặt tuyệt mĩ lạnh lùng, ánh mắt thoáng qua sát khí, bàn tay thon dài trắng nõn đang bóp cổ một người đàn ông cao to, nhấc lên khỏi mặt đất.
29 Một bạn nam chạy lên nhặt đèn pin rồi nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một hang động ngay gần đó. Dưới những tán cây rậm rạp, nhìn vào trong hang động chỉ có một màu đen tối tăm, giống như một chiếc miệng khổng lồ nuốt trọn mọi thứ tiến vào trong đó, bạn nam bất giác rùng mình.
30 Tại khu lều trại, hầu như mọi người đều đã tập trung lại, chỉ còn thiếu mỗi nhóm của Diệp Thanh Lan. Thỉnh thoảng lại có người đứng dậy nhìn ngóng vào phía rừng sâu, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
31 Mặc kệ những lời nói xì xào mỉa mai của các đám học sinh trong lớp, Bích Giao Linh làm như không nghe thấy, tay cầm cặp đi thẳng xuống cuối lớp, ngồi bên cạnh cậu nam sinh bề ngoài lập dị kia.
32 Hôm sau, tại trường THPT S, giờ ăn trưaChuông vừa reo báo hiệu kết thúc tiết học. Mọi người kéo nhau đến căng-tin của trường để ăn trưa. Tại căng-tin trường học, ánh mắt mọi người không ngừng đặt trên người cặp đôi nam nữ nổi bật ngồi ở giữa phòng.
33 Tại phòng học lớp 10A, cô giáo đang giảng bài, bỗng một giọng nói đều đều không chút cảm xúc vang lên cắt ngang lời giảng của cô: “Thưa cô em vào lớp”.
34 “Hắn thật ồn ào”, liếc mắt nhìn qua ba tên nằm bất động thành đống dưới chân tường, đáy mắt Bích Giao Linh hiện lên tia chán ghét, nói. Đưa mắt nhìn về phía Lãnh Tuyết, nàng nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lúc nãy lại ngăn cản?”.
35 Vì đầu óc vẫn còn nghĩ đến chuyện lúc nãy nên Diệp Thanh Lan không kịp phản ứng với câu hỏi của thầy hiệu trưởng. Lãnh Phong ngồi bên cạnh thấy vậy vội đẩy nhẹ tay Diệp Thanh Lan, đôi mắt quan tâm, nhẹ giọng hỏi: “Thanh Lan, cậu sao vậy? Thầy hiệu trưởng đang hỏi cậu đó.
36 “Buông ra! Ta tự đi được. ”Nghe Bích Giao Linh nói vậy, Lãnh Phong không tự chủ được lập tức buông tay. Quay lại nhìn qua Lãnh Tuyết một cái, Bích Giao Linh đi thẳng ra cửa, để mặc Lãnh Phong vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ.