21 Hàn lão gia biết tin Như Nguyệt quyết định sẽ về liền cao hứng sai người chuẩn bị đủ thứ. Từ đo đồ cho trẻ sơ sinh đến đồ cho bà bầu. Chứ phòng ốc thì ông đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, căn phòng đó là căn phòng rộng nhất, để còn đặt nôi cho 2 đứa bé đã, chờ khi nào bọn nó lớn hơn một chút ông sẽ chuẩn bị.
22 “Tiểu thư. . . ”
“Cấp cứu. Mau gọi cấp cứu. ” Vương Tâm Khiết hét lên, tay lay lay để Như Nguyệt không ngủ.
“Chị Tâm? Như Nguyệt bị sao vậy?” Đỗ Mạc Thần thấy Như Nguyệt người đầy máu như thế vội vàng hỏi.
23 2 tháng sau:
“Đau quá. A!!!”
“Cô chủ * cố gắng, tiểu thiếu gia cùng tiểu thư sắp chào đời rồi, một chút nữa thôi. ” Vương Tâm Khiết nói. Cô lấy khăn lau mồ hôi trên trán Như Nguyệt.
24 “Ông ngoại, con về đến sân bay rồi. Bối Bối cùng Đồng Đồng đang đi mua nước. Chắc sắp về rồi. A! Đây rồi, tạm biệt ông, lát nữa gặp lại ạ. ”
“Mẹ, con vừa gặp 1 chú đẹp trai lắm.
25 Đến giờ ăn trưa, mỗi học sinh sẽ đến Canteen để đó để ăn, nhưng Đồng Đồng cùng Bối Bối rất kén ăn, chỉ ăn đồ ăn do mẹ bọn chúng làm hoặc đồ ăn ở nhà.
“Anh hai, Bối Bối không ăn cà rốt đâu.
26 “Ba, chúng ta đi thôi. Con cũng muốn chọn đồ. ”
“Ừ. ”
Hạ Vũ Kình đi theo Di Di chọn đồ. Nhưng tâm trạng của hắn không hề đặt ở đây. Mà ở Đồng Đồng cùng Bối Bối, hắn cười nói:
“Di Di, chúng ta đi xem Đồng Đồng với Bối Bối chọn đồ như thế nào nhé.
27 Chỉ còn đúng 3 ngày nữa là sinh nhật của Bối Bối và Đồng Đồng, đồng nghĩa với sinh nhật của Di Di.
‘Bộp. ’ Tập tài liệu trên tay Hạ Vũ Kình rơi xuống.
28 Sáng hôm sau, Như Nguyệt nhận được một tin nhắn nói muốn gặp cô ở quán cà phê gần trường học của bọn trẻ. Cô vốn không định gặp nhưng lại thấy hắn nhắc đến Đồng Đồng và Bối Bối cô vội đến.
29 “Chú Đỗ. ” Đồng Đồng lấy điện thoại gọi cho Đỗ Mạc Thần.
“Đồng Đồng, con gọi chú làm gì thế?” Đỗ Mạc Thần cười hỏi.
“Chú về nước chưa?”
“Chưa, chiều mai chú sẽ về, nhưng để làm gì thế? Ông cố con sắp đi sao?”
“Đúng, nhưng không phải chuyện đó.
30 Bây giờ mỗi lần Hạ Vũ Kình đến đón Hạ Thiên Di, Đồng Đồng liền tránh mặt, nếu Bối Bối bắt chuyện, cậu lập tức sẽ lôi Bối Bối đi chỗ khác, không chút thương tiếc.
31 “Linh Linh, con sao thế?” Hạ phu nhân hỏi, nhưng Hạ Vũ Linh không trả lời, chỉ cúi đầu xuống.
Thomas đành nói:
“Con cũng không biết chuyện như thế nào.