21 “Ai cũng đều có thể tham gia, ai muốn tham gia liền bước lên phía trước. ” Ánh mắt của ông ta lại dời về phía bãi đất trống cách đó không xa, hiện đã có quan binh cầm gậy đứng ở đó, trên mặt mang theo ý cười, nhìn vẻ mặt nôn nóng của các tài tử.
22 Hừ, lớn lên là cái dạng gì còn không dám lộ diện, huống chi nàng ta đi tham gia hạng mục vẽ tranh phần đông là nam tử, sao có thể dễ dàng thắng được. Khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười có chút trào phúng.
23 “Đông thành Triệu gia tam tiểu thư Triệu Tiêu Tiêu. ” Thanh Phong cung kính trả lời chủ tử. “Ừm, đã biết, hãy đi thăm dò Triệu gia này như thế nào. ” Khóe miệng hắn khẽ nhếch, đông thành Triệu gia? Đông thành có người họ Triệu sao? Hắn đến diên châu thành đã rất nhiều năm, lại chưa từng nghe qua ở đông thành có Triệu gia.
24 “Tiểu thư nhà ngươi là tiểu thư nhà nào?” Vừa thấy Thẩm Tích Họa rời đi, lập tức có người nhao nhao bước lại hỏi Đông Mạt, ỏm tỏi cả lên, đem Đông Mạt có tính tình dễ chịu cũng phải nổi nóng, “Tiểu thư nhà ta đã có hôn phối.
25 Thẩm Tích Họa cứ như vậy ngơ ngác nhìn xem, khóe miệng gợi lên tươi cười, đang ngồi nghỉ ngơi lười nhác như mèo Ba Tư, từng cánh hoa đào xa xa theo từng cơn gió thổi bay xuống người nàng, những cánh hoa như mang theo vẻ nghịch ngợm hướng trên người nàng đáp xuống, như cơn sóng hoa từng cơn từng cơn hạ xuống.
26 Tất cả mọi người đều si mê trong khúc nhạc của nàng. Cả người như lạc vào thế giới khác, cùng với hoa đào chung quanh, làm cho tất cả đều đắm chìm trong đó.
27 Bất quá, bà nhịn xuống, lần này bà cho Thẩm Tích Họa gả qua đó, gả đi cũng không phải là Thư nhi của bà, nhưng như thế cũng không thể để cho người khác biết, nếu như bị người hoàng gia biết được, vậy chẳng phải là kháng chỉ.
28 Chiếc áo bào tím bao phủ dáng người cao lớn, vừa thấy chính là thể hình thuộc loại soái ca, tuy dưới tình huống không nhìn rõ diện mạo của hắn. Nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng nghe một trường hợp, có nghe vài người nói qua, có một người vóc dáng phía sau lưng rất đẹp, đợi đến khi đối phương quay lưng lại, thì tuyệt đối có thể làm cho người đối diện có thể đem cơm tất niên năm trước nôn ra không còn thứ gì.
29 Chỉ chốc lát sau có rất nhiều nha hoàn nâng từng khay đồ bước vào phòng khách của Thẩm Tích Họa, vật phẩm trang sức leng keng đều bày ra trước mắt, còn có rất nhiều vải vóc đầy màu săc và rất nhiều y phục.
30 “Này chẳng phải như vậy là làm cho người ta cười chê hay sao, gần đây Thư nhi có lười biếng hay không? Hay là bởi vì chuyện phải gả cho Vương gia lúc trước làm Thư nhi trong lòng khó chịu, cho nên thảm bại?” Thẩm lão gia nhíu mày, mấy ngày nay ông vẫn là vô cùng tự hào khen nữ nhi của ông nhất định có thể đoạt được danh hiệu đứng đầu bảng, nhưng hôm nay đột nhiên chạy ra một tiểu thư con nông dân nhà nghèo đoạt lấy danh hiệu này, chẳng phải là làm cho ông mất hết mặt mũi? “Có khả năng, mấy ngày trước Thư nhi cả ngày hậm hực rầu rĩ, cho đến khi Tích Họa đồng ý, tâm tình mới chuyển biến tốt, chính là trong lòng nó vẫn còn u sầu như trước, lo sợ Thẩm Tích Họa đột nhiên giữa chừng đổi ý thì không biết làm sao?” Đại phu nhân sợ Thẩm lão gia trách tội Thư nhi của bà, từ đó mà không thương yêu Thư nhi nữa, nếu thế thì bà không muốn.
31 “Phụ thân, Thư nhi nhất định có thể đứng nhất. ” Trong mắt Thẩm Tích Thư mang theo một loại ý chí không chịu thua, nàng là hòn ngọc quý trên tay Thẩm gia, cho tới bây giờ vẫn không làm ra chuyện gì mất mặt, nếu không phải do chuyện xung hỉ lần này, nàng cũng sẽ không luống cuống như thế.
32 Thời gian cực nhanh, đảo mắt đã đến ngày hai mươi tám tháng ba. Buổi tối trước ngày thành thân Thẩm Tích Thư được đưa đến chỗ khác, mà Thẩm Tích Họa lại dọn vào phòng của nàng ta, sáng sớm trời còn chưa sáng, Thẩm Tích Họa đã bị kéo đứng dậy, trong mơ màng bị người tùy ý đùa nghịch, vừa tô trét phấn son, vừa chải đầu.
33 Từ phía dưới khăn voan đỏ nhìn ra, thấy một con vịt bị đặt ở trên đất, có người đỡ, còn mang theo hồng hoa của chú rể. Thẩm Tích Họa muốn ngất đi cho xong.
34 “An vương phi, Vương gia phân phó bởi vì vẫn chưa xuống giường được, cho nên mọi thứ đều miễn, sáng sớm ngày mai Vương phi sang chiếu cố Vương gia là được rồi.
35 Sáng sớm ngày hôm sau, trời chưa sáng, Thẩm Tích Họa đã bị người gọi dậy, Đông Mạt cùng Xuân Hương nghe được tiếng nói cũng thức dậy, vì Thẩm Tích Họa chuẩn bị rửa mặt.
36 Không đúng, không phải ngày sinh tháng đẻ của nàng, mà là ngày sinh tháng đẻ của Thẩm Tích Thư cùng với An vương gia này tương đối hợp. Tuy hợp nhưng người gả tới đây lại không phải là Thẩm Tích Họa nàng sao? Nàng xuyên không đến đây chắc là ông trời đùa giỡn nàng, bất quá tục ngữ có nói “ký lai chi, tắc an chi.
37 Đâu ai biết, nàng là do thích An vương gia, còn đi lấy lòng hoàng hậu, dưới tình huống hắn không biết, tìm cách làm cho đế hậu tứ hôn, thánh chỉ đã hạ sẽ không thể thay đổi.
38 Xuân Hương đứng một bên thấy An vương gia tuấn mỹ như thế, trong lòng bắt đầu có chút mừng thầm, trong lòng đã có chút rục rịch. Nếu nàng có thể được làm thị thiếp của Vương gia, địa vị của nàng sẽ được nâng cao.
39 “Ở Thẩm gia ta chỉ là một thứ nữ không được ai thương, tương lai gả xa cũng sẽ không tốt như gả đến đây. ” Nàng không thích vận mệnh bị người khác sắp đặt, nhưng ở cổ đại lạc hậu này, vận mệnh bị bài bố là chuyện khó tránh khỏi, thế nhưng sự lựa chọn hôm nay nàng cho là tốt nhất, là một thứ nữ không được thương, đến lúc đó gả đi nhất định sẽ không phải là chỗ tốt gì.
40 “Tô quản gia đợi đã. Bảo các nàng đến viện bổn vương phi chờ đi, bổn vương phi tìm các nàng có việc. ” Thẩm Tích Họa kịp thời ngăn trở cước bộ của Tô quản gia.