Trung Cung Có Hỉ Chương 48: Chương 48
Chương trước: Chương 47: Chương 47
Liễu thị có nằm mơ cũng không nghĩ đến phía sau tấm bình phong giang sơn kia lại có người. Đến khi nàng hồi phục tinh thần thì Ngự Lâm quân ngoài điện đã xông vào. Thanh âm binh khí va chạm cùng áo giáp vang lên quanh quẩn bên tai nàng.
Thánh chỉ rơi xuống đất, Liễu thị đã bị Ngự Lâm quân chế trụ.
"Thái phi, ngươi vẫn còn nhớ bản thân đã nói gì không?" Thái Hậu nhàn nhàn hỏi.
Thần sắc Liễu thị ngơ ngẩn. Đột nhiên giãy giụa khỏi hai Ngự Lâm quân đang chế trụ mình, giận dữ mắng mỏ "Làm càn!", chợt khom lưng nhặt thánh chỉ lên, cố gắng định thần, nhíu mày cẩn thận quan sát một lần, rốt cuộc đã phát hiện ra điều bất thường. Sau khi khiếp sợ là cười lạnh.
Nhưng Thái Hậu không cho nàng có cơ hội nói chuyện nữa. Một ánh mắt chuyển đến, hai người Ngự Lâm quân kia lần nữa chế phục Liễu thị, không quan tâm đến lời oán hận của nàng ta, đè nàng xuống.
Cảm xúc của Liễu thị đã rất kích động, liên tục hô to con của nàng sẽ không buông tha chuyện này. Sau đó là một chuỗi tiếng ô ô, có thể thấy là đã bị Ngự Lâm quân bịt miệng.
Trong lúc đó, Luyện Nguyệt Sênh vẫn đứng sau lưng Cảnh Diễm, mãi cho đến lúc Liễu thị bị giải đi, nàng mới duỗi tay kéo tay áo Cảnh Diễm.
Thần sắc của Cảnh Diễm nghiêm trọng chưa từng thấy. Hai chân mày nhíu chặt, tâm tư nặng nề, cũng không chú ý đến động tác của Luyện Nguyệt Sênh.
Ánh mắt Thái Hậu lướt qua chỗ mọi người. Tiết Từ bước lên trước, hỏi thăm Thái Hậu về chuyện thánh chỉ.
Thái Hậu khoát tay chặn lại, "Tiết ái khanh tự mình xem đi." Quả nhiên là chẳng bận tâm. Nàng gọi Mục Cẩm đến trước mặt, "Vừa rồi lời nói của Liễu thị ngươi đã nghe rõ ràng rồi chứ?"
Thần sắc Mục Cẩm trầm xuống, gật đầu, "Đa tạ Thái Hậu tương trợ, Liễu thị đã tự mình cung khai, xác thực đã bôi nhọ trong sạch của Mục gia."
"Chuyện này liên lụy đến tiên đế, liên quan đến danh dự thiên gia…" Thái Hậu dừng một chút, đôi đồng tử âm trầm, "Ngươi hiểu chứ?"
"Chỉ cần có thể rửa sạch oan khuất cho Mục thị, mọi chuyện đều để Thái Hậu làm chủ."
Thái Hậu cười tán thưởng, "Ngươi là người rất hiểu chuyện, chắc hẳn sư phụ ngươi cũng thế."
Mục Cẩm chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nhiều lời. Ngược lại là Tiết Từ đang xem thánh chỉ bên cạnh, nhíu chặt mày, một lúc sau mới có vẻ thả lỏng. Lần này hắn ẩn mình bên trong dự thính, lời nói giao tranh giữa Thái Hậu và Liễu thị khiến một kẻ đã hơn bốn mươi tuổi như hắn cũng cảm thấy sợ hãi, nhất là vì trong đó còn ẩn chứa bí mật hoàng thất. Khi hắn ghi chép lại thì tay cũng còn run rẩy.
Cuối cùng nói đến thánh chỉ, hoàng vị, hoàng thất huyết mạch, trong lòng hắn khiếp sợ đến mức gần như quên cả việc ghi chép.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy nhưng hắn lại biết được nhiều chuyện tình như thế, đều là chuyện có thật. Một Ngôn quan như hắn nên làm thế nào đây?
"Tiết ái khanh, đã xem thánh chỉ xong rồi chứ?" Thái Hậu hỏi.
Tiết Từ ngẩn ra, chợt thở dài, "Hồi Thái Hậu, thần đã xem qua, nghi hoặc cũng đã được cởi bỏ." Dừng một chút, chần chờ nói: "Chỉ là… thần còn chút nghi hoặc, mong Thái Hậu có thể giải đáp."
Thái Hậu gật đầu, "Ngươi cứ nói đi."
"Tạ Thái Hậu." Tiết Từ tạ ân.
"Xin hỏi Thái Hậu, về chuyện huyết thống của Tề vương, những gì người nói là sự thực?"
Mục Cẩm nghe vậy thì nhìn lại, ngay cả Cảnh Diễm vẫn đang trầm tư cũng nhìn về phía Tiết Từ.
"Ai gia không biết." Thanh âm của Thái Hậu vẫn cao quý bình thản như thế, "Tề vương có phải huyết mạch hoàng thất hay không, ai gia cũng không biết. Cũng có thể ngay cả Liễu thị cũng không rõ đứa nhỏ này rốt cuộc là con của ai."
Tiết Từ nhíu mày lại, rồi giãn ra, "Đa tạ Thái Hậu đã giải thích nghi hoặc cho thần. Còn phần thánh chỉ này là Thái Hậu chấp bút?"
"Đúng là ai gia." Thái Hậu đáp lời, nhìn thoáng qua sắc mặt ngưng trọng của Cảnh Diễm, lên tiếng: "Ai gia muốn cho Liễu thái phi đắc ý mà lơi lỏng cảnh giác cho nên mới phỏng theo chữ của tiên đế mà viết phần thánh chỉ này. Phía dưới còn có ngọc ấn của ai gia. Tiết ái khanh hẳn là đã nhìn thấy?"
Tiết Từ nhíu mày, gật đầu, lại nói: "Thần có thể mời Thái Hậu phỏng lại mấy chữ được không? Cũng đem thánh chỉ năm đó lại đây để thần nhìn lại?"
Thái độ nghiêm túc cẩn thận này cũng không khiến Thái Hậu cảm thấy bất mãn, ngược lại còn thưởng thức con người của Tiết Từ.
"Chuyện này cũng chẳng đáng gì." Khóe môi Thái Hậu hơi có ý cười, gọi Thu Văn vào, sai nàng chuẩn bị giấy và bút mực. Lại quay đầu nhìn Cảnh Diễm và Luyện Nguyệt Sênh, "Hoàng nhi, thánh chỉ ở chỗ con, con sai người đi lấy đến cho Tiết đại nhân xem qua một chút."
Cảnh Diễm vẻ mặt vẫn âm trầm, nhìn Thái Hậu như có trăm ngàn vấn đề muốn hỏi, lại bị Thái Hậu nhẹ nhàng bâng quơ cản lại, "Ai gia biết con muốn hỏi gì. Cứ cho người đi lấy thánh chỉ trước. Ai gia sẽ nói rõ cho con biết sau!"
Đồng tử Cảnh Diễm hơi trầm xuống, gọi Triệu Hoài Sinh, sai hắn đi lấy thánh chỉ.
Thu Văn chuẩn bị tốt giấy và bút mực, Thái Hậu cho Tiết Từ bước đến, chấp bút viết vài chữ to, "Tiết ái khanh thấy thế nào?"
Tiết Từ quan sát vài lần, lại nhìn phần thánh chỉ trong tay một chút. Đúng lúc này Triệu Hoài Sinh đem thánh chỉ đến, giao đến tay Tiết Từ. Sau một lúc so sánh, hắn giao hai phần thánh chỉ lại cho Thu Văn, bản thân đi xuống, phất y bào, quỳ xuống.
Thái Hậu trên mặt mang ý cười, cho Tiết Từ đứng lên.
Bởi vì còn chuyện muốn nói với hai người Cảnh Diễm, cho nên Thái Hậu để cho Tiết Từ và Mục Cẩm lui xuống trước. Để bọn họ đi sửa sang lại chứng cứ, cũng tiện cho ngày mai công bố trước triều thần.
Cảm xúc của Cảnh Diễm vẫn luôn trầm thấp, thấy mọi người trong điện đã lui xuống hết, hắn mới chú ý đến Thái Hậu, trầm ngâm mở miệng, "Mẫu hậu..."
Thái Hậu nhấc tay, tỏ ý bảo hắn không cần nói chuyện.
"Diễm nhi, hoàng vị của con là phụ hoàng con truyền lại cho con." Thái Hậu không thay đổi sắc mặt, "Về điểm này, con cứ an tâm." Nàng chỉ hai phần thánh chỉ trên án thượng, "Phần thánh chỉ đó là ai gia đã ngụy

Xem tiếp: Chương 49: Chương 49