Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trung Cung Có Hỉ Chương 43: Chương 43

Chương trước: Chương 42: Chương 42



Editor: Nguyen_Khanh

Beta: Quyền Khuyên

Cảnh Diễm đang ngồi một mình trong lương đình, không biết đang suy nghĩ gì mà đến cả tiếng bước chân của nàng, hắn cũng không nghe thấy. Đến khi hắn và Luyện Nguyệt Sênh “bốn mắt nhìn nhau”, hắn mới ngẩn ra, mỉm cười vui vẻ “Hoàng hậu cũng đến đây sao?”

Luyện Nguyệt Sênh gần như ngơ ngác, nàng không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể gặp được Cảnh Diễm, nàng nâng váy, nhẹ cúi người phúc thân, "Thần thiếp bái kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an." Âm thanh vẫn bình ổn như thế nhưng nỗi bất an trong lòng lại nhảy ra.

Sau khi hành lễ, nàng đi qua, ngồi xuống đối diện hắn, thấy chỉ có một mình hắn trong lương đình mới hỏi: "Sao chỉ có một mình bệ hạ ở đây?"

Cảnh Diễm hướng nàng cười cười, cũng không nói chuyện, để cung nữ của nàng lui xuống.

Cung nhân đặt hộp điểm tâm trên án thượng, vẫn chưa lấy điểm tâm và nước trà ở bên trong hộp ra thì lĩnh mệnh lui xuống.

Luyện Nguyệt Sênh thấy thế, chỉ phải tự mình đứng dậy mở hộp điểm tâm, lấy điểm tâm đặt lên bàn, lại mở tầng cuối, lấy một ly trà âm ấm ra, "Thần thiếp không biết sẽ gặp bệ hạ ở đây. Vì thế chỉ chuẩn bị một ly trà nhỏ, thần thiếp sẽ gọi người chuẩn bị thêm trà."

"Không cần." Cảnh Diễm thấp giọng nói một câu, "Trẫm có rượu." Hắn liếc mắt nhìn nước trà, nước trà xanh biếc, thơm ngát tràn bốn phía, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Nàng cứ ngồi xuống," Dừng một chút, "Trẫm có chuyện muốn hỏi nàng."

Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy trong lòng "lộp bộp" một tiếng, có chút thấp thỏm, nàng ngồi ở trên ghế đá, "Bệ hạ muốn hỏi thần thiếp chuyện gì?"

Đáy mắt Cảnh Diễm hiện lên một tia mất mát, tuy là không rõ ràng, nhưng cũng bị nàng bắt gặp, lại thấy Cảnh Diễm rót rượu, nhìn nàng: "Nàng…hôm qua nàng có chuyện gì sao?"

Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngác.

"Trong lòng nàng có chuyện gì phải không?" Đôi mắt đen nhánh của hắn như có thể nhìn thấu lòng người, "Cả đêm qua nàng cứ trằn trọc trăn trở, không thể ngủ đúng không? Việc khiến nàng bận tâm…có phải có liên quan đến Trẫm đúng không?"

Nàng trầm mặc, mắt nhìn xuống, không nói.

Điều này càng khiến Cảnh Diễm khẳng định suy đoán của hắn không sai.

"Nàng có còn nhớ Trẫm đã nói gì với nàng hay không?" Hắn dịu dàng nhìn nàng, âm thanh chậm rãi, "Trẫm đã nói, về sau có chuyện gì có thể đến tìm Trẫm thương lượng, đừng khiến chính mình phiền muộn như thế!" Thấy nàng vẫn giữ bộ dạng không muốn nói chuyện, hắn thở dài, "Hoàng Hậu, nàng không nói ra thì Trẫm làm sao biết được."

Nàng không nói ra thì Trẫm làm sao biết được.

Câu nói này nhất thời chạm vào đáy lòng của nàng, nàng ngẩn người, chậm rãi nhìn Cảnh Diễm, thấy được vẻ mặt dịu dàng của người nọ, khóe môi thoáng hiện nét cười ấm áp.

"Bệ hạ làm sao biết trong lòng thần thiếp có chuyện xảy ra?" Nàng hỏi.

Hắn đáp: "Sáng nay Trẫm thấy nàng có vẻ trốn tránh Trẫm, Trẫm còn nghĩ đã làm gì đó khiến nàng không vui, lúc đi còn có chút thấp thỏm. Sau đó nghĩ lại, dường như từ lúc Trẫm yêu cầu phân giường ngủ tối qua, nàng đã có vẻ không được bình thường". Hắn dừng một chút, lại tiếp lời, "Nàng có vẻ lo lắng. Lúc đó trong đầu Trẫm rối thành một mớ bòng bong nên cũng không chú ý lắm. Đến khi Trẫm hạ triều, Trẫm có đến chỗ nàng nhưng nàng lại đang ngủ. Thế nên cũng không hỏi được chuyện gì khiến nàng bất an như thế." Đúng là vô cùng thẳng thắn, "Hiện tại, Trẫm và nàng cùng ở đây, nàng có phải nên trả lời Trẫm vì sao nàng lại lo lắng bất an như thế?"

Luyện Nguyệt Sênh không ngờ Cảnh Diễm sẽ nói thẳng ra hành vi bất thường của nàng, ngay bây giờ không biết nên nói gì, chỉ đành cười gượng một cái, dời tầm mắt đi chỗ khác, "Bệ hạ...quả thật quan sát tỉ mỉ quá…"

Cảnh Diễm cười một tiếng, "Trẫm chỉ là ngẫm lại mới thấy thôi, không thể xem là quan sát tỉ mỉ."

"Cho nên, Hoàng Hậu, nàng có phải nên nói ra là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Giọng điệu rất là dịu dàng, cũng không phải là loại giọng điệu ép hỏi mang đầy ý trào phúng mỉa mai như trước đây, thậm chí cả uy nghiêm đế vương cũng không có.

Đã thay đổi tự lúc nào? Nàng không nhớ rõ, hắn cũng không nhớ rõ.

Sau một lúc trầm mặc, Luyện Nguyệt Sênh từ từ mở miệng, "Bệ hạ có nghĩ đến tay của người kia có thể duỗi vào trong hậu cung, rất có thể có người hỗ trợ cho hắn không?"

Cảnh Diễm ngơ ngác, không nghĩ đến nàng lại nói chuyện này, vì vậy hắn nói: "Đây là chính sự, Trẫm không muốn nói với nàng, bây giờ là nàng nói."

"Thần thiếp muốn nói là chuyện này, mong bệ hạ thành thật trả lời." Luyện Nguyệt Sênh vẻ mặt căng thẳng, ngước mắt nhìn hướng Cảnh Diễm.

Cảnh Diễm cau mày, trầm mặc chốc lát, nói: "Trẫm xác thực có nghĩ tới." Dừng một chút, thanh âm hơi trầm xuống, "Nhưng mà Cao Vĩ…chỉ sợ cũng không có quan hệ gì nhiều với hắn. Vì vậy Trẫm cho rằng, chuyện mà nàng lo lắng, tuy có khả năng nhưng khả năng không lớn."

Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh trong lòng thở phào một hơi, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, "Có nghĩa là bệ hạ không cho rằng có quan viên trong triều có hỗ trợ người kia?"

Nàng vừa dứt lời, trong nháy mắt, Cảnh Diễm ngẩn người, rất nhanh hiểu được ý nàng, hai đầu lông mày nhíu lại, thanh âm cũng thấp xuống, "Nàng…" Dừng lại, thở dài, "Khiến nàng lo lắng bất an, nàng hoài nghi Trẫm… hoài nghi Trẫm lại lần nữa nghi ngờ phủ Ninh quốc công phải không?"

Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy mắt nhìn xuống dưới, âm thanh trầm thấp "Vâng" một tiếng, lại nói: "Thần thiếp khó ngủ cả đêm là vì chuyện này."

Cảnh Diễm không nói chuyện, tiếp tục rót rượu, hơi

Loading...

Xem tiếp: Chương 44: Chương 44

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chồng Yêu Là Quỷ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Nếu Đời Anh Vắng Em

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 32


Hám Sinh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 37


Thất Ngược Khí Phi

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 128


Săn lung truyền

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 2