Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 162 + 163: Bố Cục Châu Úc

Chương trước: Chương 161: Phá Án Rồi?



Phương Minh Viễn lúc này mới nói:

-Anh Hạ, nói đến nước Úc, anh có ấn tượng gì?

-Hả? Nước Úc?

Hạ Văn ngẩn ra.

-Nước Úc là một đảo quốc, từng là thuộc địa của Anh quốc, hiện tại vẫn là thành viên khối thịnh vượng chung EEC. Các rặng san hô là một trong những cảnh quan đẹp nhất thế giới. Nước Úc dân ít đất nhiều, kinh tế phát triển, được xem là quốc gia tư bản phát triển.

Hạ Văn ngẫm nghĩ một chút lại nói thêm:

- Úc còn sở hữu các động vật quý hiếm như kanguru và chuột túi. Công nghiệp chăn nuôi tương đối phát triển.

Trên mặt có chút nóng lên, hai tay Hạ Văn duỗi ra, bất đắc dĩ nói:

-Về nước Úc tôi chỉ biết có chừng đó. Đúng rồi, thủ đô của nó là Sydney.

-Sai rồi! Thủ đô của Úc căn bản không phải là Sydney. Có điều Sydney là thành phố lớn nhất. Thủ đô lúc đầu của Úc là Melbourne, về sau thủ đô chính thức của Úc là Canberra.

Lâm Dung bên cạnh không chút lưu tình chỉ ra, còn giơ tay trên mặt mình chà chà. Hạ Văn không khỏi có chút xấu hổ.

Phương Minh Viễn cười cười, ở Hoa Hạ những năm 90, đối với nhiều người nước Úc ở nam Thái Bình Dương vẫn còn rất xa lạ. Tầm mắt mọi người đều nhìn vào Bắc Mĩ, nếu không thì Châu Âu, dường như chỉ có những quốc gia này mới là phát triển. Chỉ khi nào nhắc đến kanguru và chuột túi thì người ta mới có thể nhớ tới đất nước này.

Thực ra, nước Úc từ trong chiến tranh thế giới thứ hai đã là một quốc gia vô cùng quan trọng.

Là một trong sáu quốc gia có diện tích lớn nhất trên thế giới, diện tích của Úc bằng ½ diện tích toàn bộ Tây Âu. Nước Úc không chỉ có lãnh thổ rộng lớn, sản vật phong phú, là quốc gia phát triển nhất ở nam bán cầu, cũng là quốc gia đứng thứ tư trên thế giới về xuất khẩu nông nghiệp, lại rất giàu khoáng sản trong đó bao gồm cả quặng sắt.

Nhưng chỉ có điều phải đợi đến thiên niên kỷ sau khi tình hình nhập khẩu quặng sắt ở Hoa Hạ lâm vào khó khăn về giá cả, mới khiến cho mọi người trong nước đều biết đến nước Úc.

-Anh Hạ, tôi có một nhiệm vụ quan trọng, cần phải có người đến Úc trong thời gian dài trông coi việc khai thác, không biết anh có muốn đi hay không?

-Tôi?

Hạ Văn kinh hãi suýt nữa nhảy dựng khỏi sô pha.

-Ừ, nhiệm vụ quan trọng nhất. Tương lai có liên quan đến nhiều dự án đầu tư nhiều tỷ đô la. Cho nên trước mắt tôi cần có người tới Úc tiến hành khảo sát thị trường. Đồng thời quen thuộc với tình hình địa phương, vì công việc sau này tạo cơ sở nền tảng tốt.

Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.

-Trước mắt, tôi tin tưởng, tạm thời không có người nào có thể giao công tác quan trọng, chỉ có anh Hạ. Nếu nói anh đồng ý…

-Tôi đồng ý.

Phương Minh Viễn nói tới rồi, cũng đã phân tích ở trên, Hạ Văn hiểu rõ nếu từ chối thì quá kỳ cục. Dù sao hiện tại mình cũng là nhân viên tạm thời của nhà họ Phương, ông chủ cũng đã thương lượng tốt, đó chính là ông chủ để mắt đến mình, nếu mình không đi, như vậy liền chặt đứt tiền đồ sản nghiệp của mình ở nhà họ Phương. Hơn nữa, nghe trong ý tứ của Phương Minh Viễn.

Tương lai nước Úc hiển nhiên là trọng điểm đầu tư của nhà họ Phương, chính mình đi đến Úc, nếu như lúc đầu hoàn thành tốt công tác, biết đâu sau này một khối sẽ giao cho mình quản lý. Như vậy một mình phụ trách một dịp may, nếu để tuột khỏi tay dễ dàng, chỉ sợ sau này hối hận không kịp.

-Cậu Phương, chỉ e là đối với nước Úc tôi chưa hiểu rõ hết, chỉ sợ đi sẽ hỏng việc.

Hạ Văn vẻ mặt đau khổ nói. Y sau khi tốt nghiệp, tuy là coi như cũng đã có công tác một thời gian, nhưng có nhiều vấn đề thực tế tại một nơi như vậy cần phải đầu tư một chút thời gian. Phương Minh Viễn nhắc tới đây là cơ hội quan trọng, là dự án lớn, nếu bởi vì mình nghiệp vụ không quen mà hỏng việc lớn, đến đó chỉ có nước đưa tay chân cho hắn chặt.

-Việc này anh không cần lo lắng, đến lúc đó sẽ có người trong nhà phụ trách đến hỗ trợ. Việc anh cần làm ở Úc là phải thiết lập mối quan hệ thật tốt tạo điều kiện cho dự án đầu tư sau này đánh vào Úc thuận lợi hơn. Chị dâu cũng có thể đi cùng anh.

Phương Minh Viễn lại nói khiến cho Hạ Văn trùng giọng.

Phương Minh Viễn vẫy tay, Lâm Dung đứng dậy lấy tấm bản đồ nước Úc đặt trên bàn.

Phương Minh Viễn gọi Hạ Văn lại nói:

-Anh tới nhìn xem, Úc và Nam Hải nằm kế bên nhau, lại giáp eo biển, theo hải vận mà nói rất tốt về giao thông vận tải biền, thương mại thuận lợi phát triển. Úc vốn là thuộc địa của Anh quốc. Những năm 50 của thế kỷ trước ở 2 nơi phát hiện ra mỏ vàng là New South Wales và Victoria. Rất nhiều người đãi vàng từ nhiều châu lục: châu Âu, châu Mỹ và Hoa Hạ chen chúc tới. Vậy nên dân số tăng lên hơn gấp đôi, từ hơn một trăm ngàn dân tăng lên hàng triệu dân. Sau đó rất nhiều mỏ vàng quan trọng được phát hiện, đồng thời cũng tìm thấy số lượng lớn tài nguyên khoáng sản, nhờ thế mà nước Úc nhanh chóng giàu lên và phát triển vượt bậc. Tuy nhiên bởi vì nước Úc có ít người bản xứ, mặc dù phát hiện ra nhiều tài nguyên khoáng sản, cũng không có tiến hành dốc sức khai thác.

Hạ Văn nghe từng câu từng chữ Phương Minh Viễn nói, từ đó phân tích Phương Minh Viễn muốn phái mình tới nơi nào.

-Anh lúc này tiến hành khảo sát trọng điểm nơi này!

Phương Minh Viễn chỉ lên trên bản đồ.

-Tây Úc.

Hạ Văn nhẹ giọng hỏi với chút kinh ngạc. Theo bản đồ ta có thể thấy được, nước Úc phát triển nhất là ở phần New South Wales, nơi mà Anh quốc đã khởi đầu xây dựng nền tảng của sản xuất và khai thác thuộc địa, cũng là nơi dân cư đông đúc, công thương nghiệp phát triển. Theo trên bản đồ có thể thấy, tây Úc là lớn nhất với diện tích gần 1/3 ấn độ dương, chiếm được tây Úc coi như chiếm được 1/3 Ấn độ dương, lại có cả 3 trung tâm sa mạc lớn. Mức độ phồn thịnh không thua kém gì New South Wales và Queensland.

-Tây Úc tuy rằng diện tích hơn hai triệu km2 nhưng dân cư lại không đến 2 triệu người, chia ra một km2 còn không có đến một người. Hơn nữa tuyệt đại bộ phận lại tập trung ở thủ phủ Perth. Tây Úc khí hậu khô ráo, ít mưa, không thuận lợi cho mùa màng, vì vậy ít dân cư tập trung.

Lâm Dung chỉ vào bản đồ nói:

-Chỉ có nơi này vùng là đồng bằng duyên hải có con sông trải qua, thuận lợi cho nông nghiệp. Còn bên này thì đất đai cằn cỗi vì người dân làm nơi định cư.

Hạ Văn có đôi chút khó hiểu, nếu tây Úc không thuận lợi như vậy mà Phương Minh Viễn lại muốn mình khảo sát làm gì? Tổng số dân cư không đến 2 triệu người, ngay cả một tỉnh lị thành thị ở Hoa Hạ cũng còn đông dân hơn mức đó, thu nhập cũng tương đương. Vì sao lại không chú tâm vào New South Wales, nơi tập trung đông dân cư.

-Anh Hạ, anh phải biết trễ nhất là tới tháng 1 năm 1997, nhà máy sắt thép của nhà họ Phương ở tỉnh Liêu Ninh sẽ bắt đầu sản xuất. Mà anh không thấy Hoa Hạ mấy năm qua kinh tế phát triển nhanh chóng, nhu cầu sắt thép đồng thời tăng trưởng. Cùng với tổng giá trị GDP tăng trưởng kéo theo nhu cầu sắt thép tăng cao, mà quặng sắt trong nước không đáp ứng đủ nhu cầu của các xí nghiệp trong nước, như vậy các xí nghiệp đó sẽ phải chuyển hướng ra nước ngoài, mà Úc tương lai sẽ là nơi cung ứng chủ yếu.

Phương Minh Viễn chỉ tay vào tây Australia và nói:

-Đây là nơi cất giữ quặng sắt lớn nhất nước Úc.

Hạ Văn hiểu ra nói:

-Cậu Phương, ý của cậu là để tôi đi tới Úc trước tiên vì tập đoàn ở chỗ này chuẩn bị đầu tư khai thác mỏ?

-Không sai.

Phương Minh Viễn nói:

-Đúng là như vậy. Đây chính là liên quan đến việc đầu tư nhà máy quặng sắt thép sau này. Đầu tiên là có quan hệ đến nhà máy sắt thép ở tỉnh Liêu Ninh, lại có quan hệ đến quyền lực định giá nhập khẩu quặng sắt ở Hoa Hạ.

Ở kiếp trước cúa Phương Minh Viễn là bởi vì quặng sắt hằng năm điên cuồng tăng giá, các xí nghiệp sắt thép ở Hoa Hạ luôn phải trả rất nhiều ngoại tệ mà chi phí khổng lồ cho quặng sắt cuối cùng người dân là người thiệt thòi nhất.

Mà trong quá trình này, cùng rất nhiều nhu cầu quặng sắt, đóng vai trò thúc đẩy chính mình ngăn chặn một cách kịp thời việc tăng giá của các nhà cung cấp quặng sắt lớn. Cái này sau khi chia hết hoa hồng, chi phí thì vẫn còn lợi nhuận cao, không hề có thua lỗ, đồng thời còn ngăn chặn kinh tế Hoa Hạ phát triển.

Phương Minh Viễn từ ngày sống lại luôn lo lắng nhớ tới quặng sắt ở Úc, nhưng Úc đối với người Hoa Hạ mà nói lại không thân thiết mấy, một bên là người da trắng, là đồng minh của Mỹ, đối với nhà đầu tư tư nhân của Hoa Hạ tiến vào thị trường tư bản, Úc vẫn luôn không ủng hộ. Đó là lí do vì sao Phương Minh Viễn đang chờ đợi thời cơ. Chờ đợi một nước Úc không thể cự tuyệt nguồn vốn tư bản tiến vào.

Mà Phương Minh Viễn hoàn toàn biết rõ hai năm sau đó, cũng chính là năm 1997 một cuộc khủng hoảng kinh tế bắt đầu ở Thái Lan. Rồi sau đó nhanh chóng lan rộng đến toàn bộ Đông Nam Á. Cuộc khủng hoảng bất ngờ xảy ra khiến cho thị trường ngoại hối và chứng khoán ở khu vực này suy sụp đột ngột, nền kinh tế bị ảnh hưởng trầm trọng. Nước Úc, tiếp giáp Đông Nam Á tất nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng này, nền kinh tế cũng bị ảnh hưởng lớn.

Tới thời điểm mà Úc nóng lòng muốn thúc đẩy kinh tế phát triển, thì cũng không từ chối nguồn vốn tư bản.

Hạ Văn lập tức phấn chấn lên, Phương Minh Viễn giao cho mình thực sự là công tác quan trọng nhưng trong lòng anh ta vẫn còn một chút thắc mắc.

-Cậu Phương, theo tôi được biết, trữ lượng quặng sắt nước ta cũng đứng hàng đầu trên thế giới, từ trước, không phải đã phát hiện ra một trữ lượng lớn quặng sắt khiến người ta kinh ngạc sao, tôi nhớ là ở tỉnh Liêu Ninh. Vì sao còn muốn bỏ gần tìm xa, nhập khẩu quặng sắt từ Úc?

Hạ Văn nhẹ giọng hỏi han. Cũng chính vì trong phòng Phương Minh Viễn chỉ có ba người, Lâm Dung và anh ta tình như huynh muội nếu không thì Hạ Văn tuyệt đối sẽ không nói ra.

-Đúng là trữ lượng quặng sắt nước ta đứng đầu thế giới nhưng quặng sắt của ta chất lượng thấp, quặng cao cấp ít, đa số các mỏ quặng trữ lượng có hạn, hơn nữa lại phân bố rải rác. Tổng số khai thác không thuận lợi và phương tiện vận chuyển cũng là một vấn đề nan giải. Với lại, những đá quặng này muốn tinh luyện thì phải trải qua thêm một bước xử lý nữa, nếu không thì sản xuất chất lượng thép sẽ không cao. Như vậy chắc chắn sẽ làm tăng chi phí của xí nghiệp.

Lâm Dung giải thích. Bởi vì gần đây Phương Minh Viễn chú ý đến quặng sắt của Úc, Lâm Dung quả thực cũng là vừa mới học được hiện tại liền dùng.

-Cho dù tính cả chi phí vận chuyển và nhập khẩu vào Thượng Hải?

Hạ Văn có chút khó tin nói. Mặc dù giáo dục trong nước vẫn hàng ngày nói Hoa Hạ tài nguyên phong phú, trữ lượng lớn nhất thế giới, nhưng những kiến thức chuyên sâu như vậy cũng chưa từng có ai đề cập qua với anh ta.

-Cho dù tính cả chi phí vận chuyển và nhập khẩu.

Phương Minh Viễn gật gật đầu. Có lẽ tới thế kỷ sau, giá quặng sắt nhập khẩu vượt quá sản phẩm quặng trong nước nhưng sản lượng quặng trong nước theo không kịp sẽ khiến cho các xí nghiệp sắt thép đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Điều này chắc chắn là một chu kỳ tuần hoàn, bởi vì chi phí nhập khẩu quặng sắt thấp hơn trong nước, đó là lí do đại đa số các xí nghiệp sắt thép đều chọn nhập khẩu quặng sắt. Cứ như vậy chắc chắn việc khai thác quặng sắt trong nước sẽ bị ảnh hưởng, không thể đạt được kinh phí đầu tư. Đến khi giá nhập khẩu quặng sắt cao hơn giá trong nước, vì sản lượng được nâng lên, những xí nghiệp này cũng không thể cắt giảm sản xuất, chất lượng sản phẩm quặng sắt trong nước lại thấp, điều này căn bản là không có lựa chọn đường sống.

Tất nhiên, điều này không cần thiết nói với Hạ Văn nữa.

-Anh Hạ, đến đây xem!

Phương Minh Viễn lấy ra một tấm bản đồ Tây Úc, chỉ vào một số địa điểm nói:

-Đây là nơi chúng ta có thể đầu tư trong tương lai, bao gồm khu mỏ, đường vận chuyển quặng đến bờ biển bằng đường sắt, và một cảng nước sâu.

Phương Minh Viễn chỉ qua một vài khu vực. Những vùng này đều là ở hắn kiếp trước cùng các chuyên gia đã thăm dò, khảo sát tỉ mỉ, nơi này trong tương lai quả thực là phải đầu tư mạnh vào xây dựng khu mỏ, đường sắt và cảng biển. Cho đến ngày Phương Minh Viễn chết lúc đó, tất cả còn tồn tại trong các bản vẽ của Tây Úc. Úc Châu đã hi vọng rằng đầu tư mạnh vào xây dựng dự án này sẽ biến khu vực Trung và Tây Úc thành một khu vực khai thác quặng mỏ mới, trở thành khu vực có tiềm lực khai thác mỏ sau Rio Tinto. Đồng thời phá vỡ vị thế độc quyền của Rio Tinto trong sản xuất quặng sắt ở Tây Úc.

-Trời ạ! Vậy phải cần bao nhiêu tiền?

Hạ Văn kinh ngạc lớn tiếng hỏi. Anh đương nhiên không biết khai thác mỏ, xây dựng đường sắt và hải cảng rốt cuộc cần bao nhiêu tiền nhưng chính là con số không

nhỏ.

Trẻ con cũng hiểu được đây không phải là một dự án nhỏ, chưa kể đến nước Úc, cho dù là ở Hoa Hạ thì vốn đầu tư cũng là một con số làm người ta kinh ngạc.

Rất ngạc nhiên, Hạ Văn trong lòng dâng lên một nguồn nhiệt huyết. Một dự án lớn như vậy mà chính mình sẽ là một trong những người phụ trách quan trọng trong tương lai. Cơ hội như vậy không phải ai cũng có thể gặp.

Nếu tất cả diễn ra tốt đẹp, tương lai dịa vị của mình ở nhà họ Phương chắc chắn nhiều hơn của cha mình Hạ Thiên rồi.

-Ước tính sơ bộ có thể cần chi ra từ ba tỷ đến năm tỷ đô la Mỹ.

Phương Minh viễn nhún vai nói. Mặc dù là một số lượng lớn nhưng Phương Minh Viễn biết rõ, chỉ cần đem nơi này nắm trong tay, không kể sau này đối với nhập khẩu quặng sắt trong nước nảy sinh chiến lược hiệu quả mà còn đem lại lợi ích về kinh tế, chẳng đến mấy năm là có thể thu hồi vốn lại. Khu vực khai thác mỏ này là vùng có trữ lượng quặng vô cùng lớn. Theo những thăm dò lúc đó thì trữ lượng khai thác hàng năm lên đến 50 triệu tấn duy trì hơn mười năm.

Hai mươi năm sau khi giá quặng sắt thế giới lên, đây chắc chắn là một cái chậu châu báu. Tuy nhiên, hiện tại nơi này vẫn còn rất hoang vu, dân cư thưa thớt. Ngay cả Rio Tinto cũng không muốn đầu tư phát triển ở đây. Điều này đã cho Phương Minh Viễn cơ hội.

-Ba đến năm tỷ đô la Mỹ.

Hạ Văn hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy hai tai ù ù, trong lúc nhất thời tâm trí quả thực trống rỗng.

Ba đến năm tỷ đô la Mỹ đổi thành nhân dân tệ phải là hơn hai mươi sáu đến bốn mươi hai tỷ nhân dân tệ. Phải biết rằng, ở năm 1995, GD giá trị sản lượng của rất nhiều tỉnh thành còn chưa đạt được con số này. Lâm Dung thông cảm nhìn Hạ Văn hai mắt đăm đăm, miệng lẩm bẩm không ngừng, trong lòng xúc động, lao đi tìm cái camera đến chụp lại cảnh tượng này.

Phải một lúc lâu sau Hạ Văn mới khôi phục trạng thái bình thường, vẻ mặt hổ thẹn nói:

-Cậu Phương , khiến cậu chê cười rồi.

Phương Minh Viễn mỉm cười khoát tay nói:

-Anh Hạ, ở Úc anh không những phải cố gắng kết bạn với những chính khách và những người nổi tiếng mà còn phải tập trung kết giao với những quan chức cấp cao của Úc, điều này đối với tương lai đầu tư của chúng ta tại Úc rất quan trọng.

Hạ Văn gật gật đầu.

Phương Minh Viễn hướng mắt về phía Lâm Dung từ giá sách đem đến một chồng sách và tư liệu dày cộp cao cả nửa thước đặt trên bàn.

-Đây là một số kiến thức phải biết trước khi đến Úc. Hôm nay anh đem toàn bộ đi, hi vọng sẽ giúp ích cho anh trong công việc sau này.

Lâm Dung cười tinh quái liếc Hạ Văn nói.

- Đặc biệt là nội dung về thể chế chính trị của Úc, anh nhất định phải xem kỹ.

Hạ Văn không nén được vẻ mặt cười khổ, nhiều như vậy tư liệu, một mình anh đều không thể đem đi. Tuy nhiên, anh cũng là tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tư liệu nhiều như biển cũng chẳng xa lạ gì. Nhưng có điều anh thấy khó hiểu là vì sao Lâm Dung lại nhấn mạnh rằng anh phải xem kỹ hệ thống chính trị của Úc.

Anh Hạ, anh đi đến Úc tiền trạm, người ít chào đón anh nhất là ai?

Lâm dung cười nói.

-Không chào đón tôi nhất?

Hạ Văn trong đầu có vài cái chuyển biến, có phần không xác định nói.

-Phải là các nhà khai thác quặng sắt của Úc chứ? Phía mình cũng coi như đem bát cơm của người ta đào bới, không chào đón cũng rất là bình thường.

-Không sai, có rất nhiều công ty quặng sắt ở Úc, nhưng lớn nhất là Lực Hoà và Rio Tinto, hai công ty đã hoạt động tại Úc trong nhiều năm, chắc chắn xem Úc như là sân sau của riêng mình. Úc nổi tiếng nhất là các xí nghiệp sản xuất quặng sắt và ảnh hưởng của họ trong Chính phủ Úc không phải là chúng ta có thể so sánh được.

Lâm Dung vỗ tay nói.

-Anh muốn trong khoảng thời gian ngắn mở rộng phạm vi trong chính phủ Úc sẽ rất khó.

-Như vậy cái đó và hệ thống chính trị Úc có liên hệ?

Hạ Văn có chút khó hiểu nói.

-Úc là một nhà nước liên bang được chia thành sáu tiểu bang và hai vùng lãnh thổ. Mỗi tiểu bang có chính phủ riêng, được tổ chức bởi các chiến dịch tranh cử của người dân địa phương. Mà hai vị quan chức cao nhất của hai vùng lãnh thổ là được đề cử bởi chính phủ liên bang. Hơn nữa chính phủ tam quyền phân lập, lãnh thổ thì không có. Mượn Tây Úc mà nói đi, căn cứ theo hiến pháp, ngoại trừ được liên bang giúp phân chia ngoại giao, chỉ huy quân sự, quyền lập pháp, tư pháp và những cái khác đều duy trì độc lập. Quyền lập pháp ở nghị viện, bộ máy hành chính Tây Úc vừa mới bổ nhiệm Thủ tướng và nội các. Quyền tư pháp thuộc về toà án tối cao và hệ thống toà án thứ cấp, toà án tối cao có quyền ra phán quyết cuối cùng. Anh cứ như vậy lý giải đi thì đây phải là một nhà nước, ngoại trừ một số ít quyền lợi, chính phủ liên bang không quản đến bọn họ.

Phương Minh Viễn giải thích.

-Hả?

Hạ Văn lại hoảng sợ.

-Còn có nhà nước như vậy nữa!

Tuy nhiên anh ta cũng ngay lập tức hiểu rõ Lâm Dung vì sao nhắc nhở anh phải chú ý đến thể chế chính trị của Úc. Như vậy chẳng phải nói chỉ cần thu phục chính quyền Tây Úc, phản ứng của chính quyền liên bang Úc có thể không cần chú ý.

-Lực Hoà và Rio Tinto là hai công ty lớn. Bởi vì bọn họ độc quyền vận chuyển, lại là xí nghiệp khai thác quặng lớn nhất cho nên ở Tây Úc rất nhiều người đối với họ không vừa lòng, anh lúc này đến Tây Úc nếu có thể lợi dụng điểm này tốt thì chắc chắn sẽ lập công to.

Phương Minh Viễn cười nói.

Hạ Văn trong lòng lập tức có vài phần lo lắng.

Phương Minh Viễn đứng lên, kéo ngăn bàn làm việc lấy ra một bì thư đặt trước mặt Hạ Văn nói:

-Anh ở lại Thượng Hải hai ngày rồi về Phụng Nguyên đi, qua tết âm lịch sẽ được điều đến Úc, trước đó lo mà bồi dưỡng chú Hạ cho tốt.

-Đây là một chút tấm lòng của em, hai người hãy nhận lấy.

Hạ Văn kinh ngạc nhìn phong bì trước mặt, xem ra cũng không dày, chẳng lẽ là chi phiếu?

-Còn không mở ra xem, đến lúc hai người nên cám ơn tôi cho chu đáo.

Lâm Dung và Hạ Văn cùng nói.

-Cảm ơn cậu?

Hạ Văn lại càng mờ mịt nhìn Lâm Dung không hiểu chuyện gì?

Hạ Văn nhìn nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn tỏ ý bảo mở ra xem, lúc này hạ Văn mới cầm lấy phong bì, bên trong là mấy bức ảnh, ở mặt sau có viết mấy chữ cái tiếng Anh sống động.

-Steeven Spielberg.

Loading...

Xem tiếp: Chương 164: Đau Đầu

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 65


[Ái Nô Hệ Liệt] Ách Nô

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 11


Chỉ Cần Yêu Em

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 16



Người Chơi Bất Bại

Thể loại: Võng Du

Số chương: 11