Chương trước: Chương 275: Kiếm Đồ Ăn
1. Chương 1: Kết Thúc Và Mở Đầu!
2. Chương 2: Tôi Là Ai?
3. Chương 3: Trọng Sinh Rồi?
4. Chương 4: Ba Mẹ Tới!
5. Chương 5: Mẹ!
6. Chương 6: Về Nhà!
7. Chương 7: Người Đàn Ông Trong Kí Ức!
8. Chương 8: Hình Bóng Hiện Lên!
9. Chương 9: Anh Hai?
10. Chương 10: Đột Nhiên Thốt Lên!
11. Chương 11: Sự Chuyển Biến Không Lường Trước!
12. Chương 12: Bữa Sáng Đầu Tiên!
13. Chương 13: Một Tiếng Âu Phu Nhân!
14. Chương 14: Ánh Nhìn Kì Lạ!
15. Chương 15: Kính Ngữ!
16. Chương 16: Cứ Nghĩ Là Thật!
17. Chương 17: Không Có Tiền!
18. Chương 18: Nhật Kí!
19. Chương 19: Tất Cả Đều Là Mình Em
20. Chương 20: Đừng Quá Ảo Tưởng Vị Trí Của Mình!
21. Chương 21: Lại Gọi Tên Anh!
22. Chương 22: Lên Xe!
23. Chương 23: Tôi Không Nói Lại Lần Hai!
24. Chương 24: Về Nhà Mẹ!
25. Chương 25: Đường Gia Huỳnh!
26. Chương 26: Chỉnh Đốn Đường Gia Huỳnh! (1)
27. Chương 27: Chỉnh Đốn Đường Gia Huỳnh (2)
28. Chương 28: Ảnh Tượng
29. Chương 29: Xử Lí Tra Nam!
30. Chương 30: Xử Lí Tra Nam (2)
31. Chương 31: Số Gia Sản Của Âu Dương Thiên Thiên!
32. Chương 32: Trai Bao Và Điếm!
33. Chương 33: Tôi Sẽ Không Để Rớt Ra Ngoài.....
34. Chương 34: Cái Chết Của Nữ Mc Nổi Tiếng!
35. Chương 35: Đúng Là Không Nể Mặt Nhau Tí Nào!
36. Chương 36: Tại Sao Lại Khóc?
37. Chương 37: Chỉ Là Thấy Tội Nghiệp Thôi!
38. Chương 38: Muốn Đi Bộ Về Nhà Sao?
39. Chương 39: Em Thích Anh!
40. Chương 40: Không Phải Em Nói!
41. Chương 41: Đi Cùng!
42. Chương 42: Tại Sao Lại Muốn Đi Cùng?
43. Chương 43: Em Muốn Đi Với Anh Hai!
44. Chương 44: Cô Em Gái Nóng Bỏng!
45. Chương 45: Tôi Không Tranh Giành Với Ai!
46. Chương 46: Đừng Chọc Tôi!
47. Chương 47: Nhớ Cho Kỹ!
48. Chương 48: Không Đến Sân Bay?
49. Chương 49: Sao Không Sợ Được Chứ!
50. Chương 50: Là Chuyện Thường Ngày!
51. Chương 51: Sự Cố Gắng Của Cô!
52. Chương 52: Ăn Tối Tại Nhà!
53. Chương 53: Thịt Là Tiền!
54. Chương 54: Cô Là Ai?
55. Chương 55: Gặp Mặt Quản Gia!
56. Chương 56: Bạn Gái?
57. Chương 57: Lên Phòng Gặp Mặt!
58. Chương 58: Chủ Đề Đồng Giới!
59. Chương 59: Nguyện Vọng Trước Khi Chết!
60. Chương 60: Đêm Ở Biệt Thự!
61. Chương 61: Cảm Nhận Của Lòng Bàn Tay!
62. Chương 62: Sao Cô Lại Ở Đây?
63. Chương 63: Ai Làm Hỏng Cái Vali?
64. Chương 64: Mặc Niệm Cho Cái Vali!
65. Chương 65: Tối Nay!
66. Chương 66: Dùng Đề Án Của Cô!
67. Chương 67: Đưa Cô Đến Công Ty!
68. Chương 68: Trình Bày Trước Mặt Mọi Người!
69. Chương 69: Giải Thích!
70. Chương 70: Tôi Là.....
71. Chương 71: Em Làm Có Tốt Không?
72. Chương 72: Sự Thú Vị Với Cô Tăng Lên!
73. Chương 73: Sự Quan Tâm Vụn Vặt!
74. Chương 74: Vedette!
75. Chương 75: Xảy Ra Vấn Đề!
76. Chương 76: Trái Tim Đập Loạn Nhịp!
77. Chương 77: Tôi Và Cô!
78. Chương 78: Màn Trình Diễn Của Hai Người!
79. Chương 79: Nụ Hôn Dưới Ánh Đèn!
80. Chương 80: Nhịp Đập Trái Tim!
81. Chương 81: Giới Tính Thứ 3 Thì Làm Sao?
82. Chương 82: Nên Cẩn Thận Lời Mình Nói!
83. Chương 83: Ellie Lennon!
84. Chương 84: Cảm Ơn Cô!
85. Chương 85: Phản Kháng!
86. Chương 86: Tôi Đã Từng Nói Với Anh Rồi!
87. Chương 87: Tôi Không Thể!
88. Chương 88: Vậy Thì Cô Là Ai?
89. Chương 89: Là Cô Sao?
90. Chương 90: Tôi Là Vợ Của Từ Nhược Hàm!
91. Chương 91: Cô Gái Đầu Tiên!
92. Chương 92: Đã Từ Rất Lâu Rồi!
93. Chương 93: Lí Do!
94. Chương 94: Cuộc Đời Kỳ Ân!
95. Chương 95: Lên Trang Tin Tức!
96. Chương 96: Bùng Nổ Weibo!
97. Chương 97: Lễ Tang!
98. Chương 98: Mẹ!
99. Chương 99: Về Bắc Kinh!
100. Chương 100: Tôi Tuyệt Đối Không Để Anh Sống Tốt
101. Chương 101: Di Vật!
102. Chương 102: Em Mong Anh Sẽ Hài Lòng!
103. Chương 103: Đi Ngược Cả Thế Giới!
104. Chương 104: Xin Lỗi!
105. Chương 105: Ngày Mai Tôi Sẽ Quay Lại
106. Chương 106: Không Có Gì Cả!
107. Chương 107: Ăn Tát!
108. Chương 108: Trả Gấp Ba Lần!
109. Chương 109: Nói Với Bạc Tuyết Cơ!
110. Chương 110: Không Về Sao?
111. Chương 111: Hôn Ước!
112. Chương 112: Dù Có Là Anh Em!
113. Chương 113: Em Gái Nuôi?
114. Chương 114: Tôi Là Đàn Em Của Đàm Gia Hi!
115. Chương 115: Sở Thích Kì Lạ!
116. Chương 116: Cháu Cũng Thích Hoa Hồng Trắng!
117. Chương 117: Đã Đến Rồi!
118. Chương 118: Tên Căn Bã Tống Dật Nhiên!
119. Chương 119: Muốn Làm Gì Vậy?
120. Chương 120: Anh Thật Đáng Thương!
121. Chương 121: Chột Dạ!
122. Chương 122: Chồng À!
123. Chương 123: Tống Dật Nhiên Hóa Điên!
124. Chương 124: Âu Dương Vô Thần Đến!
125. Chương 125: Tại Sao Anh Lại Quay Về?
126. Chương 126: Sự Nhầm Lẫn Tai Hại!
127. Chương 127: Tôi Không Phải Bạn Gái!
128. Chương 128: Hiểu Nhầm!
129. Chương 129: Lại Đây!
130. Chương 130: Là Ai Đánh?
131. Chương 131: Về Nhà Tôi!
132. Chương 132: Cô Tự Ăn Một Mình Đi!
133. Chương 133: Rốt Cuộc Anh Có Bao Nhiêu Cái Nhà Vậy?
134. Chương 134: Bản Tin Trên Ti Vi
135. Chương 135: Người Phụ Nữ Đồ Đen Bí Ẩn!
136. Chương 136: Không Muốn Ai Nhúng Vào Quá Sâu!
137. Chương 137: Không Hiểu Nổi!
138. Chương 138: Trong Một Thoáng.....
139. Chương 139: Dấu Hiệu!
140. Chương 140: Tiếng Gọi Không Thể Nghe Thấy!
141. Chương 141: Cô Bị Sốt Rồi!
142. Chương 142: Dùng Tiêm Hay Không Dùng Tiêm?
143. Chương 143: Cô Ta Nói Không Muốn Tiêm!
144. Chương 144: Đừng Sợ!
145. Chương 145: Lộ Hàng!
146. Chương 146: Tư Thế Thân Mật!
147. Chương 147: Đồ Biến Thái!
148. Chương 148: Cắn Chết Anh!
149. Chương 149: Còn Cắn Nữa Tôi Sẽ Hôn Cô!
150. Chương 150: Cũng Không Phải Là Chưa Từng Hôn!
151. Chương 151: Quấn Lấy Anh?
152. Chương 152: Nói Anh Hôn Thì Anh Hôn Thật Hả?
153. Chương 153: Ngày Xét Xử!
154. Chương 154: Lời Cảnh Cáo Đầu Tiên!
155. Chương 155: Một Thân Màu Đen!
156. Chương 156: Kết Thúc Chặng Đường!
157. Chương 157: Tôi Không Phải Đàm Gia Hi!
158. Chương 158: Âu Dương Vô Thần Đến!
159. Chương 159: Tôi Không Thích!
160. Chương 160: Thử Đồ!
161. Chương 161: Ăn Sáng!
162. Chương 162: Đáng Để Khóc Sao?
163. Chương 163: Tiếng Súng!
164. Chương 164: Tiếng Súng Thôi Mà!
165. Chương 165: Không Được!
166. Chương 166: Chạy Nhanh Đấy Nhỉ?
167. Chương 167: Địa Bàn!
168. Chương 168: Cô Ta Đâu?
169. Chương 169: Gặp Mặt Elena!
170. Chương 170: Cô Thật Vô Dụng!
171. Chương 171: Bản Chất!
172. Chương 172: Chuyện Không Nên Làm!
173. Chương 173: Sau Này Làm Sao Có Thể Sống Nổi!
174. Chương 174: Không Có Tư Cách!
175. Chương 175: Lời Nhắc Nhở Đáng Sợ!
176. Chương 176: Có Chuyện Gì?
177. Chương 177: Muốn Bị Đuổi Sao?
178. Chương 178: Thật Sự Là Bạn?
179. Chương 179: Đừng Nhìn Nhận Dễ Dàng Như Vậy!
180. Chương 180: Hồ Ly Tinh!
181. Chương 181: Ai Cũng Như Nhau!
182. Chương 182: Xảy Ra Chuyện Rồi!
183. Chương 183: Tôi Có Cách!
184. Chương 184: Cô Về Âu Dương Gia Đi!
185. Chương 185: Bỗng Nhiên Xuống Tâm Trạng!
186. Chương 186: Không Thể Ở Bên Cạnh!
187. Chương 187: Cuộc Đối Thoại Của Hai Người Phụ Nữ! (1)
188. Chương 188: Cuộc Đối Thoại Của Hai Người Phụ Nữ (2)
189. Chương 189: Phải Quay Trở Về Rồi!
190. Chương 190: Kỳ Lạ Thật Đấy!
191. Chương 191: Là Cô Ta Đánh Con Trước!
192. Chương 192: Ba Muốn Xử Lý Thế Nào Cũng Được!
193. Chương 193: Đến Ngân Hàng!
194. Chương 194: Bắt Gặp Chơi Thuốc!
195. Chương 195: Muốn Chết Sao?
196. Chương 196: Tự Nhìn Lại Mình Đi!
197. Chương 197: Cảnh Sát Bắt Người!
198. Chương 198: Đường Gia Ân Bị Bắt!
199. Chương 199: Gặp Anh Trong Mơ!
200. Chương 200: Tại Sao Lại Nghĩ Đến Anh Ta Chứ?
201. Chương 201: Đột Ngột Bất Tỉnh!
202. Chương 202: Gặp Lại!
203. Chương 203: Chỉ Là Tình Cờ Thôi!
204. Chương 204: Đi Nước Ngoài Một Chuyến!
205. Chương 205: Con Sẽ Đi Một Mình!
206. Chương 206: Uất Ức!
207. Chương 207: Khám Phá Nước Mỹ!
208. Chương 208: Va Chạm!
209. Chương 209: Lần Đầu Gặp Mặt!
210. Chương 210: Mời Rượu!
211. Chương 211: Nụ Hôn Bất Ngờ!
212. Chương 212: Vẫn Còn Nhớ Tôi Nhỉ?
213. Chương 213: Đương Nhiên Là Tôi Nhớ Anh Rồi!
214. Chương 214: Không Thể!
215. Chương 215: Ghê Tởm!
216. Chương 216: Đừng Bỏ Rơi Tôi!
217. Chương 217: Anh Đến Đón Tôi Đi!
218. Chương 218: Anh Là....
219. Chương 219: Bắt Gặp!
220. Chương 220: Lôi Kéo Nơi Đông Người!
221. Chương 221: Xin Lỗi Tôi!
222. Chương 222: Kì Lạ!
223. Chương 223: Vì Muốn Anh Đến Đón
224. Chương 224: Nợ!
225. Chương 225: Bất Ngờ Buổi Sáng Sớm!
226. Chương 226: Người Hầu Di Động
227. Chương 227: Hứa Sẽ Ngoan Mà!
228. Chương 228: Đây Là Tôi Cho Cô!
229. Chương 229: Cô Chủ Tương Lai!
230. Chương 230: Boss Để Ý Phụ Nữ!
231. Chương 231: Có Khách Đến!
232. Chương 232: Người Phụ Nữ Đầu Tiên!
233. Chương 233: Phải Nấp!
234. Chương 234: Rớt Thẻ!
235. Chương 235: Bị Lộ Tẩy!
236. Chương 236: Không Đi Được!
237. Chương 237: Tiếp Cận Hứa Sơ Sơ
238. Chương 238: Người Phụ Nữ Hôm Qua!
239. Chương 239: Tham Dự Đấu Giá!
240. Chương 240: Tôi Muốn Mượn Cô Gái Này!
241. Chương 241: Thay Đổi Suy Nghĩ!
242. Chương 242: Tranh Chấp!
243. Chương 243: Cô Ấy Là Thần Tượng Của Tôi!
244. Chương 244: Chuyện Xưa!
245. Chương 245: Tôi Sẽ Giúp Em!
246. Chương 246: Có Bom!
247. Chương 247: Không Buông!
248. Chương 248: Cùng Nhau Rơi Xuống Nước!
249. Chương 249: Vết Thương!
250. Chương 250: Lại Đây Đi!
251. Chương 251: Phải Ở Lại Đây Một Đêm!
252. Chương 252: Tắt Lửa!
253. Chương 253: Anh Nên Bớt Hung Dữ Một Chút!
254. Chương 254: Thay Quần Áo!
255. Chương 255: Sợ Hãi!
256. Chương 256: Cuộc Hội Tụ Bất Ngờ!
257. Chương 257: Rắn Độc!
258. Chương 258: Đừng Buông Tay Tôi!
259. Chương 259: Mặc Kệ Tôi!
260. Chương 260: Nguy Hiểm!
261. Chương 261: Đánh Cược
262. Chương 262: Nước Mắt Của Sự Sợ Hãi!
263. Chương 263: Cầm Máu!
264. Chương 264: Câu Chuyện Băng Vết Thương!
265. Chương 265: Ý Chí Muốn Sống Quá Cao!
266. Chương 266: Sợ Bại Lộ!
267. Chương 267: Vết Thương Khắp Nơi!
268. Chương 268: Tránh Xa Stefan!
269. Chương 269: Hang Động!
270. Chương 270: Nhát Gan!
271. Chương 271
272. Chương 272
273. Chương 273
274. Chương 274: Bắt Lửa Bằng Pin
275. Chương 275: Kiếm Đồ Ăn
276. Chương 276: Tôi Cược!
277. Chương 277: Không Cảm Nhận Được À?
278. Chương 278: Kẻ Xâm Nhập!
279. Chương 279: Muốn Nếm Thử Mùi Vị!
280. Chương 280: Hi, Phelan!
281. Chương 281: Máu!
282. Chương 282: Tranh Chấp Giữa Hai Người Phụ Nữ!
283. Chương 283: Làm Loạn Đủ Chưa?
284. Chương 284: Đến Vì Phelan!
285. Chương 285: Lỗi!
286. Chương 286: Cô Có Vấn Đề Với Người Của Tôi?
287. Chương 287: Đồ Vô Giáo Dục!
288. Chương 288: Đừng Bao Giờ Động Vào Người Của Tôi!
289. Chương 289: Vết Bầm!
290. Chương 290: Không Có Cảm Xúc Gì Khác Sao?
291. Chương 291: Là Ai Thích Ai?
292. Chương 292: Anh Muốn Cái Gì?
293. Chương 293: Có Đau Không?
294. Chương 294: Lén Lút!
295. Chương 295: Lâu Đài Xa Hoa!
296. Chương 296: Có Nên Xin Thuốc?
297. Chương 297: Cơn Đau Bộc Phát!
298. Chương 298: Mức Độ Nổi Tiếng!
299. Chương 299: 12 Tỷ 200 Triệu!
300. Chương 300: Những Tỷ Phú Trẻ Tuổi Nhất Thế Giới! (1)
Andrew đối mắt với Âu Dương Vô Thần, đôi con ngươi màu hổ phách trong đêm tối sáng lên như một con hổ, giờ phút này, người ta mới nhìn ra được phong thái của một nhà hắc đạo, nổi tiếng nguy hiểm nhất nhì thế giới ngầm, chứ đâu còn là người đàn ông vô tư hay đùa giỡn như lúc nãy nữa.
Không phải tự nhiên mà 3 người đàn ông này có chỗ đứng vững trong giới hắc đạo như vậy, họ là những kẻ làm mưa làm gió trên thương trường nhiều năm, khiến ai cũng phải nể sợ, chính là vì họ đều có tài năng vượt trội hơn người bình thường.
Stefan được ví như một nhà thông thái của thế giới ngầm, một cuốn bách khoa toàn thư chứa đựng nhiều tri thức. Anh ta hiểu biết mọi thứ, là trí óc thông minh chủ chốt.
Về Andrew, anh ấy là một cỗ máy sáng tạo, có khả năng tư duy và điều khiển cao. Bên cạnh đó, anh ấy còn là người có năng lực xuất chúng khi là người thừa kế đời thứ 3 của gia tộc lâu đời về môn võ Systema ở Nga. Một môn võ pha trộn giữa võ cổ truyền Nga và nhiều tinh hoa võ thuật phương Đông.
Môn võ này đòi hỏi sự tập trung cao độ, kết liễu đối thủ với các đòn nhanh mạnh, dứt khoát. Systema được truyền dạy rộng rãi, là môn võ bắt buộc và cơ bản của quân đội, cảnh sát Nga. Không chỉ dạy đòn đánh hiểm độc, Systema còn rèn luyện cả yếu tố tâm lý và thần kinh thép.
Bởi vậy, Andrew chính là người nắm giữ tinh hoa võ thuật bậc nhất.
Andrew là một người lai, mang 3 dòng máu, Nga, Mỹ và Trung Quốc, bình thường, tính cách anh có chút sôi nổi và phóng khoáng, khác xa hoàn toàn so với phong thái trầm ổn và tĩnh lặng như hai người bạn còn lại của mình.
Vậy nên, nhiều người cho rằng anh là người kém cỏi nhất trong số đó. Người ngoài thường coi thường năng lực của Andrew, vậy nên họ luôn bỏ qua việc đối đầu với anh, thay vào đó, kinh sợ hơn khi đối mặt với Stefan và Âu Dương Vô Thần. Tuy nhiên, chỉ có những người lâu năm trong hắc đạo mới biết Andrew thật sự mạnh tới mức nào.
Giờ phút này, Andrew chính là một con người như thế, gương mặt trong đêm tối hiền hòa nhưng lạnh lẽo một cách lạ thường. Không biết có phải vì lời nói của Âu Dương Vô Thần tác động đến hay không mà biểu hiện trên mặt anh không mang chút nhiệt độ nào, dường như... có chút tức giận.
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình thản, lên tiếng:
- Andrew, tôi biết lí do cậu ngăn cản tôi, nhưng mà... tôi muốn thử. Muốn thử thêm một lần nữa...
- Bây giờ tôi chưa thể chắc chắn được điều gì với cậu, nhưng có một chuyện tôi có thể khẳng định. Tôi thích Âu Dương Thiên Thiên rồi.
Andrew nhìn Âu Dương Vô Thần, không đáp lại lời nào. Vài giây sau, anh đột nhiên bật cười, ánh mắt cũng thu liễm vài phần đáng sợ, gật đầu nói:
- Lần đầu tiên nghe cậu nói nhiều như vậy, được... cậu muốn làm gì cứ làm, việc của cậu, tôi chưa bao giờ xen vào. Dù sao, nó cũng không ảnh hưởng gì đến tình anh em giữa chúng ta, tôi cũng chỉ là cho cậu lời khuyên mà thôi, muốn nghe hay không, là tùy ở cậu.
- Nhưng mà.... Vô Thần, cậu muốn đánh cược không? Tôi cược, cậu và cô ta... sẽ không đến được với nhau!
- -----…--------------…-----------------
Trong hang động, Stefan ngồi nhìn Âu Dương Thiên Thiên ngủ say, ánh mắt anh ta đặt trên gương mặt cô, đen láy, bình tĩnh… Vài giây sau, Stefan cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên người Âu Dương Thiên Thiên. Hướng mắt nhìn ra phía ngoài, anh ta đứng dậy, rời đi….
Elena nói xong điện thoại, cô hít một hơi nặng nề, ánh mắt sắc liếc nhìn người bên cạnh, lên tiếng:
- Chuẩn bị trực thăng cho tôi!
Người đàn ông mang áo đen có chút bất ngờ, hỏi:
- Tiểu thư, cô muốn đi đâu?
Elena mím môi, đôi con ngươi hiện lên sự lạnh lẽo:
- Tôi phải đi đón... vị khách đặc biệt mà Phelan mang tới!
Bàn tay đang cầm điện thoại hơi siết chặt lại, cô vẫn còn nhớ như in câu nói của người phụ nữ đó: "Elena, tôi đã ở bên cạnh Phelan một thời gian dài rồi, cho nên tôi rất hiểu anh ấy, vào những lúc nguy hiểm, người anh ấy luôn nhớ đến, chính là tôi"
Phelan... anh.... vì sao vẫn còn giữ liên lạc với cô ta?
- ------....----------....--------------------
Ở một nơi khác, trong căn phòng xa hoa sang trọng,
Cô gái mang bộ váy đính kim cương sáng lấp lánh ngồi trên chiếc ghế vàng, đung đưa chân mình.
Trên tay cô ta xoay chiếc điện thoại vừa mới cúp máy, ngón tay trắng nõn thon dài với những chiếc móng màu đỏ chói mắt.
Một người phụ nữ đứng đằng sau, lên tiếng hỏi:
- Hoàng hậu, người nhất định phải đi sao?
Đôi môi trái tim nhoẻn cười quyến rũ, cô gái chống tay lên cằm, chậm rãi đáp:
- Tại sao lại không? Hiếm khi Phelan chủ động gọi điện cho tôi như vậy, có lẽ... anh ấy đã gặp vấn đề nghiêm trọng, cần tôi giúp đỡ rồi.
Người phụ nữ chớp ánh mắt bình tĩnh, nói:
- Nhưng mà, tôi nghe báo lại, hình như cậu ấy đang để ý tới một cô gái nào đó, tên là... Âu Dương Thiên Thiên!
Cô gái nghe đến đây, nụ cười càng sâu hơn, những ngón tay cô ta gõ lên chiếc ghế, lười biếng trả lời:
- Âu Dương Thiên Thiên sao... cái tên nghe rất đẹp. Tôi đang mong chờ giây phút được gặp cô ta đây!
- -------...-----------....------------------
Âu Dương Vô Thần cùng Andrew cầm theo trái cây và nước trở về hang động, trên đường đi, họ nói chuyện bình thường, như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Đúng lúc này, trời bắt đầu nổi gió, cây cối xung quanh nghiêng ngả qua lại. Rồi đột nhiên mặt đất rung chuyển kì lạ, đất đá đều nảy lên, hàng loạt chảy xuống dốc núi.
Andrew nhíu mày, lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy? Động đất sao?
- Ngậm cái miệng quạ của cậu lại. - Người đàn ông bên cạnh ngay lập tức nhắc nhở.
Âu Dương Vô Thần cũng ngạc nhiên, ấn đường anh cau chặt lại, nhìn những thứ xung quanh mình một cách khó hiểu.
"Ầm ầm ầm" - Một tiếng động lạ vang lên, làm Andrew cảm thấy nghi ngờ, ánh mắt bây giờ hiện lên sự nghiêm túc, hỏi:
- Tiếng gì vậy? Hình như là từ trên cao...
Theo hướng đất đá chảy, cả hai người cùng hướng mắt nhìn lên, lúc này... từ trên cao, một đám bụi mù đang chảy xuống phía dưới, mà trong đám bụi ấy, mang theo những viên đá to với kích thước khổng lồ....
Đôi con ngươi của Âu Dương Vô Thần và Andrew đột nhiên mở to, nhìn thấy đám bụi mù đang lao xuống núi với tốc độ kinh người, cả hai bất ngờ đến đứng hình.
Âu Dương Vô Thần là người phản ứng nhanh nhất, anh đảo mắt, như nghĩ đến gì đó, liền lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên!
Âu Dương Thiên Thiên, cô ta vẫn còn ngủ trong hang động!
Dứt lời, anh xoay người chạy vụt đi.
Andrew kinh ngạc nhìn theo, lúc này, đất bên dưới chân anh ẩm ướt, chợt nứt lên từng đường nhỏ, thậm chí có lớp còn trồi lên trên bề mặt.
Andrew nhíu mày, lẩm bẩm:
- Sạt lở đất? Sao lại có hiện tượng sạt lở đất ngay trong đêm thế này?
Dừng một chút, anh ngước mặt nhìn lên phía trên cao, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Thiên nhiên rốt cuộc đang bị làm sao vậy?
Nói xong, Andrew liền quay đầu, chạy nhanh về hướng của Âu Dương Vô Thần.
Ở trong hang động lúc này, Âu Dương Thiên Thiên vẫn nằm một mình cạnh ngọn lửa, mặt đất xung quanh lúc đầu chỉ rung động nhỏ, nhưng vài giây sau, nó liền rất mạnh mẽ.
Những tiếng "ầm ầm" vang lên ngay lập tức phá tan giấc ngủ của cô, khiến Âu Dương Thiên Thiên phải mở mắt tỉnh dậy.
- Tiếng gì vậy? - Mơ màng tỉnh giấc, điều đầu tiên trong suy nghĩ của cô là tiếng động lạ đang phát ra.
Đưa tay chống lên trán, Âu Dương Thiên Thiên lờ mờ lắc đầu, sau vài giây đầu óc hoạt động lại, cô mới nhìn xung quanh, bây giờ mới phát hiện trong hang động không có ai cả.
Kì quái, đám người Âu Dương Vô Thần đi đâu cả rồi?
Đưa mắt nhìn xung quanh, chợt cảm nhận dưới tay tê rần, Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn xuống thì thấy những hạt cát nhỏ đang nảy lên, đụng trúng vào bàn tay mình.
Ánh mắt như sáng hơn hẳn, cô ngay lập tức đứng dậy, ngước đầu nhìn lên trên hang động, xung quanh đều rung lắc dữ dội, đến đám củi đang cháy cũng bị ép phải tách ra khỏi nhau.
Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt, cô liền men theo vách hang chạy ra phía ngoài, quay đầu nhìn lên cao, lúc này, đập vào mắt cô là một đám bụi mù đang lao một cách không phanh xuống dốc, mà trong đám bụi đó, còn mang theo cả đất đá với kích cỡ lớn.
Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt kinh ngạc, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là phải chạy trốn, cô theo bản năng xoay người, thế nhưng, đúng lúc này, một bóng đen liền lao tới, ôm lấy người cô ngã xuống đất, lăn lại vào bên trong hang.
Âu Dương Thiên Thiên còn chưa kịp định hình được gì thì đã bị thân thể cao lớn ôm lấy, người cô đập mạnh xuống đất, trước khi tầm mắt hoàn toàn bị che lấp, hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy, chính là cửa hạng bị những tảng đá to lớn hoàn toàn bịt kín.
Mà người đàn ông cô nghĩ rằng đang ôm mình, lại xuất hiện ngay trước cửa hang, với ánh mắt đầy hoảng hốt.
Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng hét lên:
- Âu Dương Vô Thần!
*Ngày mai đủ phiếu Tiêu sẽ bão nhé, vì tối mai Tiêu có việc nên sẽ không đăng sớm được, nếu đủ phiếu trước 2h chiều mai, thì Tiêu sẽ bão sớm cho mọi người nha>
Xem tiếp: Chương 277: Không Cảm Nhận Được À?