21 Khương Hàn lúc 3 tuổi có sự ổn trọng cùng dày dặn kinh nghiệm khác nhiều so với các bạn cùng lứa, điểm này làm cho ba mẹ của Khương Hàn đều cảm thấy vui mừng thay.
22 Khang Đồng Thành cùng Khang Đồng Hân sáng sớm phải đi chợ, chỗ bọn họ ở chính là trung tâm thành phố cũ, đối với việc quản lý trị an vốn không phải thật nghiêm khắc, dĩ nhiên các loại quán nhỏ ven đường cùng hàng rong cũng không ít.
23 Tóc của người đàn ông tựa hồ rất nhuyễn, không dài lắm, cũng mềm mại mà suôn mượt, tươi cười nhu hòa, thật bình dị gần gũi, nhưng cũng có cảm giác xa cách thản nhiên, trong mắt còn có chút nghi hoặc.
24 Ngày nghỉ tiếp theo, bởi vì Khang Đồng Hân không ở nhà nên Khang Đồng Thành ở nhà một mình có chút nhàm chán. Ngày Tết, công việc trong cửa hàng của Khang Đồng Hân rất bận rộn, bình thường đều là sáng sớm ra cửa đến nửa đêm mới về, hai người cơ hồ không gặp mặt nhau.
25 – “Ồ, tiểu Thành, em dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát nữa?” Bảy giờ sáng, Khang Đồng Hân đang làm điểm tâm liền nghe thấy cánh cửa phòng Khang Đồng Thành ‘cùm cụp’ một tiếng mở ra, vì thế liền kinh ngạc quay đầu lại.
26 Cái chương này thật sự quá khó hiểu và khó diễn đạt quá! @. @
Bởi vì nghỉ đông, tuy rằng gần bước sang năm mới, nhưng trong cửa hiệu sách cũng không ít người.
27 Xe dừng lại ở đường Nam thành, tên con đường này kỳ thật rất có ý tứ, trên thực tế đường Bắc thành và đường Nam thành thông với nhau, chẳng qua ở giữa có một con đường cắt ngang mà thôi.
28 Chương này có chút khó khăn trong xưng hô, vì sau khi Khương Hàn nhận ra Khang Đồng Thành sẽ không gọi xưng tôi – gọi cậu, nghe có vẻ xa cách quá cho nên tui đổi lại là tôi – em, còn Khang Đồng Thành trong lúc rối bời vẫn xưng hô ‘ông – tôi’ như trước.
29 Giao thừa ngày hôm đó, Khang Đồng Hân rốt cuộc được nghỉ, sáng sớm cô ra ngoài mua đồ ăn trở về.
– “Tiểu Thành? Còn chưa dậy sao?”
Đứng ở cửa đem đồ ăn đặt xuống chân, Khang Đồng Hân lấy chìa khóa mở cửa, vừa định xoay người, một đôi tay đã đến gần đem đồ ăn nhấc lên.
30 Kỳ nghỉ đông thật ngắn ngủi, lễ mừng năm mới qua đi không tới vài ngày, Khang Đồng Thành lại sắp đến khai giảng, trên thực tế cậu cũng khá thong thả. Dù sao Khương Hàn nói rõ không muốn cậu cùng Khang Đồng Hân thân cận, như vậy cậu cũng chỉ có thể giữ khoảng cách, mà ngày thường tránh đi không thể nghi ngờ là quá mức rõ ràng, mà dùng việc học làm lý do mới xem như bình thường.
31 – “Tiểu Thành, học viện chúng tôi có trận bóng, cậu đi ủng hộ nhé?” Lăng Hạo Triết một tay khoát lên vai Khang Đồng Thành, trên mặt tràn đầy tươi cười rạng rỡ, nói.
32 Khang Đồng Thành tỉnh lại trên giường trong phòng y tế của trường học, bởi vì hơi hơi nghiêng đầu, cho nên lúc mở mắt cậu nhìn thấy ánh sáng xuyên qua bức màn che vàng nhạt, có chút chói mắt, cậu trừng mắt mới xem như thích ứng.
33 Khang Đồng Thành hỏi một câu, nhưng không được Khương Hàn đáp lại, vẻ mặt lo lắng nhìn chăm chú vào Khương Hàn đang tập trung lái xe. Muốn đưa tay ra nhưng không ngờ tay vừa mới vươn ra liền phải thu trở về, vẻ mặt đau đớn ôm bụng.
34 Nằm viện đến ngày hôm sau, Khang Đồng Thành đi chuẩn bị thủ tục xuất viện, bản thân không có tổn thương gì lớn, Khang Đồng Hân tuy rằng cũng muốn em trai ở bệnh viện nhiều thêm vài ngày, điều trị cho đến khi hoàn toàn khỏe hẳn, nhưng viện phí do Khương Hàn trả nên cô không muốn phải chịu ơn người ta nhiều quá.
35 “Tiểu Thành, em đã về, thân thể thấy khỏe nhiều không?” Lúc Khang Đồng Hân trở về thì Khương Hàn đã đi rồi, Khang Đồng Thành kéo cao cổ áo đi ra khỏi phòng.
36 Lúc tan học như bình thường Khang Đồng Thành đi về hướng trạm xe bus, xe của Khương Hàn thường thường đậu gần trạm xe bus, đơn giản là bởi vì chiếc xe kia mà đậu ở cổng trường thật quá mức gây chú ý.
37 Quả nhiên rất nhanh nội thành cũ liền bắt đầu lục tục dời đi. Lại nói tiếp Lý Quang Vinh Vũ xem như suy nghĩ chu đáo, đến lúc này hắn đã chuẩn bị xong hết những dãy phòng mới, lại đến công ty chuyển nhà bàn việc cung cấp dịch vụ chuyển nhà cho dân cư, phục vụ xem như chu đáo, cũng vì vậy tuy rằng rất nhiều người không muốn dọn, thậm chí còn tụ tập lại náo loạn một hồi, nhưng mà xem thành ý này liền từ bỏ.
38 Nhưng vào lúc này, cửa gian phòng bên kia lại mở ra.
“Tiểu Hân, em làm gì lâu vậy?”
Vừa vặn bởi vì thị giác bị ảnh hưởng, Khương Hàn không nhìn thấy người đứng bên cạnh Khang Đồng hân, vì thế liền tiến đến quan tâm hỏi.
39 Đi vào phòng, Khang Đồng Thành liền cảm giác được ánh mắt sáng quắc, cậu vô ý xem nhẹ ngồi xuống ghế. Chiếc ghế có chỗ dựa rất cao khiến cho cậu có thể thả lỏng dựa vào, hiện tại cậu rất cần một chỗ dựa.
40 Sáng sớm ngồi trước bàn ăn, nghe tiếng động cơ xe vang lên rồi sau đó rời đi. Khang Đồng Thành dùng thìa khuấy chén cháo hoa trên bàn, một chút cũng không muốn ăn.