21 La Tố cùng Uy Nặc tới nhà ăn công nhân, dựa theo lời Uy Nặc thì nơi này ít người hơn, có thể an tâm nói chuyện, La Tố từ chối cho ý kiến, cậu chọn một phần ăn nhiều rau, sau đó ngồi xuống đối diện Uy Nặc.
22 La Tố không tìm được cơ hội để trả lại huân chương, bởi vì lễ thần thú đã tới, tất cả học viên của học viện Thú Hoàng đều trở về nhà, La Tố cũng không ngoại lệ, tuy đối với cậu mà nói trải qua lễ thần thú ở nhà cùng trường học cũng không có gì khác biệt, nhưng nghĩ tới mối quan hệ của cơ thể cậu đang sử dụng, những lúc thế này không nên làm Mễ Duy lo lắng, vì thế cậu cũng giống đám học trò, buổi tối trước kì nghỉ liền gọi người máy VII tới đón mình về nhà.
23 La Tố chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ đến vậy, máu trong người đều phừng phừng bốc hỏa, nếu không phải Tiểu Hoàng hiện đang hấp hối, có lẽ cậu đã chịu không được mà ra tay với Ngải Lộ.
24 Bởi vì lễ thần thú còn hai ngày nên La Tố cho Tiểu Hoàng luyện tập thuật thu nhỏ, quá trình luyện tập tiến triển khá thuận lợi, Tiểu Hoàng không mất bao lâu đã có thể biến hình lớn nhỏ tùy thích, bất quá có một vấn đề, những lúc Tiểu Hoàng xúc động có thể không khống chế được mà biến lớn.
25 Sáng sớm hôm sau lúc La Tố ra ngoài, nhóm Hải Nhân Tư vẫn chưa trở lại, có thể là bọn họ trực tiếp tới lớp luôn, vì thế không quay lại kí túc xá. Chương trình học ban ngày khá thuận lợi, Uy Nặc mang La Tố cùng Tạp Kì Ân tới khu vực 31-32, vì La Tố đã sớm đi qua nên nhóm khế ước thú rất thân cận cậu, may mà Uy Nặc cùng Tạp Kì Ân không hề nghi ngờ, Uy Nặc biết La Tố có khả năng liên kết tinh thần, mà Tạp Kì Ân thì thấy nhưng không phản ứng gì.
26 Nơi Ngải Địch chọn để nói chuyện là nhà ăn VIP của quân bộ, tuy không rõ vì sao Ngải Địch có thể vào nhà ăn đặc biệt của quân bộ bất quá La Tố vẫn không hỏi, bởi vì với thân phận của cậu, hỏi vấn đề này rất dễ làm người ta nghi hoặc.
27 “Anh nói bậy! Anh nghĩ rằng nói vậy sẽ làm tôi dao động sao?” Ngải Lộ không thể khống chế không ngừng ném những ngọn lửa: “Anh cái gì cũng không hiểu, nếu có được sự quan tâm của ba ba, tôi tình nguyện từ bỏ tất cả những thứ tôi đang có!”“A.
28 Giải quyết chuyện Ngải Lộ xong cuộc sống La Tố lại khôi phục yên bình như xưa, mỗi ngày trừ bỏ bớt chút thời gian để rèn luyện cơ thể, cậu vẫn tiếp tục dùng lực tinh thần kết nối với nhóm khế ước thú trong rừng rậm nhân tạo, bởi vì nó là phương pháp để đề cao lực tinh thần.
29 La Tố dùng thân phận của mình đưa Hải Nhân Tư cùng Phân Địch vào rừng rậm nhân tạo, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ vì thế trong này không có người nào khác, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch vừa bước vào khu đầu tiên đã vô cùng hưng phấn, tuy không phải lần đầu tới đây, bất quá có La Tố là người của hệ dưỡng khế ước thú dẫn đường nên bọn họ vô cùng tin tưởng, lần này nhất định sẽ thành công!La Tố làm người dẫn đường vì thế đi tuốt phía trước, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch thấy cậu cương quyết như vậy, nghĩ rằng La Tố đã sớm tìm được khế ước thú nên vội vàng giơ chân chó chạy theo sau.
30 La Tố không vạch trần lời nói dối của Uy Nặc, bởi vì cậu cũng không quen người trước mặt, mục đích chỉ là trả lại huân chương, cậu lấy huân chương ra: “Đây là huân chương của anh, xin kiểm tra xem có tổn hại không, nếu không có thì tôi xin đi trước.
31 Một tuần nhanh chóng trôi qua, La Tố thấy áp phích tuyên truyền về cuộc thi đấu treo ở khắp nơi, trên đó in đủ loại hình thú đang đối chiến kịch liệt, chính giữa áp phích là một cự lang, điều này làm La Tố không thể không nhớ tới tin tức ngày đó tra được.
32 Dưới sự chăm sóc chu đáo của La Tố, bốn tiểu thú lớn lên thực khỏe mạnh, nhất là A Phấn cùng Tiểu Ngốc, da lông sáng bóng vượt hẳn nhóm khế ước thú đồng loại, về phần Tiểu Hoàng, nhóm khế ước thú hệ thổ bọn nó không chú ý tới vấn đề này.
33 Một tháng tiến thành cuộc thi Tam học viện, học viện Thú Hoàng, nơi La Tố học năm nay sẽ là nơi tổ chức, vì thế một tháng này sẽ hủy tất cả chương trình học, dựa theo các hệ khác nhau mà phân loại, các học viên đăng kí tham gia sẽ được chia ra để các lão sư bắt đầu hướng dẫn và huấn luyện.
34 Cuộc thi lại tiếp tục tiến hành trong không khí hừng hực khí thế, La Tố cũng làm hết phận sự của mình, bất quá mấy ngày này cậu vẫn cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, cậu không thể làm việc một thời gian dài trong hoàn cảnh có đầy máu, tuy không tới mức thấy máu là choáng nhưng cơ thể quả thực có cảm giác bài xích máu.
35 La Tố nhận được điện thoại của Phân Địch, mặc dù có chút kỳ quái nhưng vẫn cùng Milan xuống căn tin 2, bất quá lúc nhìn thấy Khuê Đế, cậu có chút đăm chiêu liếc mắt về phía Hải Nhân Tư.
36 Từ lúc gặp mặt Ôn Tư Đặc, nhóm ba người Hải Nhân Tư ngày nào cũng nhét ảnh chụp chung vào túi áo, theo lời Hải Nhân Tư, nếu đặt tấm hình ở vị trí gần trái tim nhất, nó sẽ mang đến may mắn trong trận đấu, bất quá La Tố cảm thấy người này chỉ muốn thỉnh thoảng lấy ra xem cho đã mắt mà thôi.
37 Phòng bệnh Hải Nhân Tư cùng Khuê Đế vào chỉ trị liệu cho thú nhân, khế ước thú không nằm trong phạm vi chữa trị, vì thế La Tố dùng lực tinh thần kiểm tra sơ qua ba con tiểu thú, Tiểu Ngốc từ đầu đến cuối đều bị Phân Địch ôm trong lòng vì thế khả năng bị thương cũng không lớn, nhưng hai bé phấn kim cương thì cần chú ý, tuy cảm giác tụi nó không bị thương, bất quá vì năng lực của Tiểu Ngốc là may mắn nên rất khó cam đoan trên người tụi nó không có vấn đề khác.
38 Tư Lôi Tạp sau khi chấm dứt trận đấu liền ghé qua cửa hàng bán hoa, anh không duy trì hình người mà biến về hình thú, anh nhớ rõ Uy Nặc từng nói người nào đó đối với khế ước thú càng dễ mềm lòng hơn.
39 Bởi vì đây là quà của La Tố nên tặng cho người khác cũng không lễ phép, vì thế cho dù Phân Địch rất thích, La Tố cũng không thể tùy tiện tặng, trừ phi được sự đồng ý của người tặng, nhưng hiện tại cậu không dám khẳng định người này là Tư Lôi Tạp, cậu cũng không muốn đi xác nhận, vì thế La Tố quyết định bỏ nó vào ngăn kéo trong phòng khách, nếu ai thích thì có thể lấy ra chơi, coi như thỏa mãn tâm nguyện của Phân Địch.
40 Hải Nhân Tư cùng Phân Địch cũng không bị thương tích gì, chỉ bị lực tinh thần xung kích một chút. Tiểu Ngốc thì càng khỏe mạnh hơn, dường như nó có sự miễn dịch đối với công kích của hệ tinh thần, vì thế lúc Hải Nhân Tư và Phân Địch té ngã, Tiểu Ngốc vẫn như trước dại ra, chăm chú nhìn về phương xa không biết tên.