1101 Thái tử và Thái tử phi không gửi thư đến gọi Linh Đông về, đây cũng là chuyện đã đoán trước được. Một đứa trẻ như Linh Đông về thì làm được gì. Nhưng Hoàng đế lại tùy ý nói một câu với Ôn Uyển, Ôn Uyển có chút kỳ quái, sao đang yên đang lành Hoàng đế lại nói chuyện này?Linh Đông về hay không đều không sao cả nhưng Hoàng đế lại nói ra, khiến Ôn Uyển đoán không ra ý tứ, cũng chấp nhận cho Linh Đông về một chuyến.
1102 Hôm đó Ôn Uyển rảnh rỗi, mời Đông thế tử phi đến nói chuyện phiếm. Đông thế tử phi tới, thấy Ôn Uyển liền lôi kéo Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển à, ta là nhờ phúc của muội bằng không nào có thời gian nhàn nhã như vậy.
1103 Đông thế tử phi cẩn thận dùng phấn thoa lên mặt Hạ Dao, nhận lấy tê tuyến màu đỏ từ tay nha đầu rắc lên mặt Hạ Dao, tê tuyến trên tay nàng được thổi đầy lên mặt Hạ Dao, đâm vào mặt nàng đau nhói.
1104 Trong hôn lễ còn có một trái tim xếp bằng hoa. Một đôi tân nhân từ cổng hoa bước ra. Đến trước mặt hoàng đế và Hạo thân vương. So với hôn lễ quái dị này, một cổng hoa thật không đáng nói đến.
1105 Ôn Uyển đang ở trong phòng phụng bồi các con thì nghe thấy Hạ Ảnh tới đây cười nói: “Quận chúa, hoàng thượng bảo ngài cùng đi ngắm rừng đào. ” Xong lại thêm một câu: “Quận chúa, ngoài trời đang mưa.
1106 Tháng ba khảo hạch quan viên, Bạch Minh Chí vẫn luôn tìm vị trí thích hợp. Trước mắt có ba chỗ thích hợp với hắn. Giang Tây, Hồ Quảng, Trực Lệ, ba địa phương này đều thiếu một quan huyện.
1107 Hạ Dao từ chuyện của Linh Nguyên càng thêm khẳng định một chuyện: “Quận chúa, đều nói mẹ nào con đó. ” Cũng vì nguyên nhân này, mà Hạ Dao đối với Linh Đông luôn bới xương trong trứng gà.
1108 Chớp mắt một cái, đã hai năm trôi qua. Ngày mười sáu tháng giêng, Ôn Uyển theo thường lệ dẫn ba hài tử đi đến Ôn Tuyền thôn trang. Bây giờ Ôn Tuyền thôn trang đã không còn thanh tịnh như trước kia rồi.
1109 Edit: Hoa Vô TửBeta: Tiểu TuyềnHạ Ảnh đi tới, đưa cho Ôn Uyển một phong thư: “Quận chúa, thư của tướng quân. ”Ôn Uyển xem xong thư của Bạch Thế Niên thì trầm tư.
1110 Bạch Thế Niên tức giận ném sổ con bị trả về ở trên mặt bàn. Trên mặt Diệp Tuần cũng tràn đầy không hiểu. Bây giờ thời cơ đánh Mãn Thanh đã chín muồi, vạn sự đều đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu sự đồng ý của Hoàng đế.
1111 Vừa rạng sáng ngày thứ hai Ôn Uyển đang đánh quyền ở trong sân. Ba đứa bé cũng muốn cùng lúc rời giường rèn luyện. Minh Cẩn cố nằm ỳ thì trực tiếp bị Minh Duệ kéo lên.
1112 Một đoàn người trở về trong viện, Minh Cẩn kêu lên với Ôn Uyển: “Mẹ, con thật đói. ”Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Ai bảo vừa nãy con không ăn cơm, đói ah, cố chịu.
1113 Minh Duệ thấy Ôn Uyển thực sự đi ra ngoài, đầu óc mờ mịt, bé không có phạm lỗi, mẹ làm sao lại đem Minh Cẩn giao hẳn cho bé như thế. Khụ, mẹ bé thật sự là không để ý lời của bé mà.
1114 Người hảo tâm chở Minh Duệ và Minh Cẩn rời khỏi thôn Thập Lý, đến thị trấn thì thả bọn hắn xuống không quan tâm. Hai người đến thị trấn, Minh Cẩn đói bụng, muốn ăn gì đó.
1115 Ôn Uyển vuốt Minh Duệ đã gầy đi không ít, đau lòng nói: “Hạ Nhàn cô cô đã làm cả bàn thức ăn ngon rồi, con đi ăn trước đi. Ăn xong thì ngủ một giấc thật ngon.
1116 Minh Cẩn gặp trắc trở cũng hiểu chuyện hơn. Biểu hiện cụ thể chính là không còn chọc cho Ôn Uyển phải gấp gáp nóng nảy nữa. Ôn Uyển nói cái gì bảo cái gì cũng vô cùng ngoan ngoãn nghe theo.
1117 Thái tử phi nghe thấy Dung ma ma nói Linh Đông càng ngày càng tốt hơn. Đáng nhẽ nàng lại càng phải vui vẻ cao hứng, nhưng không biết vì sao cao hứng không nổi: “Ôn Uyển mỗi ngày đều dẫn hắn ở bên người, còn để cho hắn đi theo một bên làm bạn với hoàng thượng.
1118 Ôn Uyển ngủ ở trên ghế lắc đặt ở trong viện, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, những hạt bụi nhỏ thong thả bay múa trong ánh mặt trời, trong không khí tràn ngập hơi thở tươi mới của vùng núi lúc sáng sớm, tiếng chim hót thánh thót vang lên trong sơn trang càng đặc biệt rõ ràng.
1119 Edit: Khánh LyBeta: Tiểu TuyềnChuyện Bạch Thế Niên cùng Vương giám quân đấu đá trên triều đã được truyền đi sôi sùng sục. Đáng tiếc thê tử của Bạch Thế Niên là Quận chúa Ôn Uyển một chút phản ứng cũng không có.
1120 Khi Bạch Thế Niên biết được chuyện nhi tử bỏ nhà ra đi thì chuyện này đã qua được hơn nửa tháng rồi. Khoảng cách quá xa, tin tức truyền đi rất khó khăn.