41 “Sư phụ, người khi nào mới chịu dạy võ công cho Tử Vũ?” – Ngồi trong lòng sư phụ, Tử Vũ nhịn không được nói ra điều vương vấn trong lòng.
“Tử Vũ đã rất lợi hại rồi, võ công Tử Vũ đang sử dụng còn chưa luyện thuần thục.
42 “Tử Vũ đừng thương tâm! Tử Vũ biết không? Kỳ thật mẫu thân Tử Vũ rất yêu thương Tử Vũ. ”
“Không phải! Mẫu thân hận không thể lập tức giết chết Tử Vũ, sao lại yêu thương Tử Vũ!” – Nghẹn ngào phản bác lời sư phụ nhưng những lời sư phụ nói lại chính là khát khao trong lòng nó.
43 Cẩn thận trở mình, Vân Hiên bất đắc dĩ đích thở dài. Thật sự là “Nhất thất túc thành thiên cổ hận. ” (Một bước xa chân, ngàn đời mang hận).
Làm sao có thể ngờ Vân Hiên ta tài trí hơn người, y thuật cao minh, võ công xuất chúng lại có ngày bị trượt chân ngã xuống hố sâu.
44 Ngồi ở trong phòng, Phương Kỳ lòng không chút không yên ổn. Rõ ràng là nàng chuẩn bị giáo huấn người khác lại vì cái gì giống như người chờ bị giáo huấn, đứng ngồi không yên.
45 Nhìn vài cái đại phu lại thu dọn đồ đạc rời đi, Dật Hi và Tống Khang nhìn nhau không nói nên lời. Đã có năm vị đại phu tới đây, bọn họ đều nhìn chân Tống Khang rồi lắc đầu thở dài.
46 “Vân tiên sinh là nói sư phụ?”
“Dạ. Tử Vũ đã hạ lệnh cho bọn họ đi tìm, mấy ngày nữa hẳn sẽ có tin tức. ”
“Rõ ràng chính ngươi hạ lệnh phải lập tức bẩm báo tin tức, hắn ta đã làm đúng mà ngươi vẫn muốn phạt?”
“Ý của sư huynh là Tử Vũ làm sai rồi?”
Một câu làm Dật Hi nghẹn lời.
47 “Tố Nhan!”
“Ưm”
“Ta phải đi. ”
“Sắc trời còn sớm, Vân đại ca đã muốn nghỉ ngơi?” – Thời gian quá nhanh, một ngày nữa lại sắp hết.
“Ý ta nói, ta ở Tuyệt tình cung cũng một đoạn thời gian, đã đến lúc phải đi.
48 “Tiêu Tướng quân, ngài tìm ta?”
Từ Tuyệt tình cung trở về, Dật Hiên luôn chăm chú hống tiểu đồ nhi đang không ngừng làm nũng trong lòng hắn, nhưng không nhịn được vẫn nghĩ đến Tiêu gia quân.
49 Ở bên phụ thân giằng co một ngày, tham luyến cái kia hạnh phúc, Dật Hiên trở về Thiên Tàn giáo đã là hoàng hôn. Tùy ý đi theo Tử Vũ đến phòng gặp hai đồ đệ.
50 Đợi Tử Vũ ra khỏi phòng, khép chặt cửa, Dật Hiên không để ý tới Dật Hi còn quỳ gối trước mặt, đi đến bên giường, xoay người đem tầm mắt nhìn Tống Khang.
51 “Vân tiên sinh” – Nhìn Dật Hi say ngủ, Dật Hiên mới yên lòng, nhẹ nhàng rời đi.
“Chuyện gì?”
“Tống công tử ngã xuống giường, quỷ y lại không có trong giáo, thuộc hạ thấy Tống công tử hình như rất đau đớn, cho nên…” – Nghe hồi bẩm, Dật Hiên chạy vội về phòng Tống Khang.
52 Bước theo sau Nhị ca, nhìn bóng lưng phía trước cao lớn thẳng tắp, khoé miệng Dật Hiên nhếch lên cười hạnh phúc.
Nhớ đến vừa rồi, mới bước vào phủ, phụ thân đã lập tức cho gọi Đại ca và Nhị ca vào phòng cùng nghị sự.
53 Một vị thiếu nhiên đến trước mặt ba người, cúi đầu thi lễ.
“Tướng quân, hạ quan nhận được mật báo, có nghịch tặc ẩn náu trong Tướng quân phủ, nên đặc biệt dẫn người đến thông báo cho Tướng quân một tiếng.
54 “Quần cởi!”
Tiêu Hán Thần trầm mặc một lúc lâu, mà vừa mới phát tiết Dật Túc nghe vậy, cả kinh ngẩng đầu.
“Như thế nào… ngay đến nam nô, thái giám đều dám làm, mà một cái quần cũng không dám cởi sao?” – Tuyệt vọng nhắm mắt lại, Dật Túc đứng dậy cởi quần ra, còn chưa cúi người nằm úp sấp tốt, roi mây đã liên tiếp đánh xuống.
55 “Nhị ca”
Dật Hồng vô sự, Dật Hi bị mẫu thân thúc giục trở về phòng thoa thuốc, tình cờ đụng phải Nhị ca đang đi tới.
“Ưm, Dật Hồng như thế nào?” – Từ phòng Dật Túc đi ra, Dật Phong vội vàng chạy đi xem Dật Hồng.
56 Lúc Dật Hiên đuổi tới trong cung, đã thấy phụ thân giơ cao miễn tử kim bài quỳ ngoài cửa. Thấy thế, Dật Hiên bước nhanh đến, cách Tiêu Hán Thần phía trước hai bước quỳ xuống, tay cũng giơ cao thượng phương bảo kiếm.
57 Dật Túc quỳ đến trước mặt phụ thân, nhớ đến thần sắc vừa rồi của người, không hề lạnh lùng như hắn tưởng tượng, mà là có thương tiếc, có phẫn nộ cũng có yêu thương.
58 “Phụ thân, không cần như vậy, người thật sự còn muốn đánh. ”
Lùi vài bước trong thư phòng, Dật Hiên lòng hối hận không thôi. Sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy tâm tình phụ thân rất là tốt, hắn còn tưởng chuyện hôm qua xem như đã xoá bỏ.
59 Trời sẫm tối, Từ Đường uy nghiêm lại càng thêm phần lạnh lẽo. Từ khe cửa nhỏ đều có thể thấy hai bóng dáng cùng quỳ thẳng tắp, nghiêm chỉnh nhưng phảng phất mấy phần nhu tình ấm áp.
60 “Tiêu đại ca!”
Nữ tử mặc y phục trắng, nét mặt tái nhợt, thần sắc ảm đạm chậm rãi bước đến. Bờ môi nàng cắn chặt, khoé mắt ngấn lệ như chực khóc khiến người đối diện không đành lòng nhìn thẳng, lại càng không nhẫn tâm dời tầm mắt.