21 Nhìn Dật Hồng nhu thuận đứng trước mặt, Tiêu Hán Thần thật sự phiền lòng, lúc này hắn tình nguyện người đó là Dật Hi. Hi nhi tuy thường xuyên gây họa khiến hắn sinh khí nhưng đều có chừng mực, không gây hậu quả lớn, nhiều lắm chỉ cần kéo nó vào thư phòng đánh một trận.
22 “Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. ”
“Tống ái khanh hãy bình thân, nơi này không phải đại điện khanh không cần hành đại lễ như vậy.
23 Đứng nấp ở một góc, Dật Hiên nhìn phụ thân hạ thể đầy máu quỳ xuống tạ ơn rồi ôm Dật Hồng rời đi trong lòng không biết cái gì tư vị. Là đau lòng… hâm mộ… hay là ghen tị? Bất quá nghĩ đến mọi chuyện được giải quyết ổn thoả, Dật Hiên hài lòng mỉm cười.
24 Trên đường về phủ tướng quân, Dật Hiên cảm thấy chính mình vô cùng thất bại. Hai đứa đệ tử đầu là bị người ta dùng cường quyền ép buộc thu nhận trong khi đứa thứ ba chỉ nghe đến tên Dật Hi đã sống chết cũng không chịu nhận.
25 Tiêu Hán Thần hai mắt phiếm hồng, đứng trên tường thành nhìn nhi tử bị vây giữa trùng trùng quân địch. Dật Phong tuyệt vọng nằm trên giường bệnh làm phụ thân như hắn nào muốn rời đi nhưng Hạ Cốc quốc đột ngột gây hấn ở biên cương, hắn được lệnh xuất chinh đến Lâm thành.
26 “Theo lời của Thống lĩnh, bọn họ không những không có tội mà còn có công?” – Tiêu Hán Thần chau mày hỏi.
“Thuộc hạ không có ý này, thuộc hạ chỉ nghĩ tội của họ không đến mức phải chết, mong Tướng quân pháp ngoại khai ân.
27 “Tướng quân… Tướng quân… nhất định là hiểu lầm, là Hạ Cốc quốc châm ngòi ly gián, ngài đừng nên nghe lời một phía. ”
Dật Hiên vừa bước đến ngoài trướng bồng đã nghe thanh âm chúng tướng cầu tình vang dội.
28 Thúc ngựa vào thành, Tiêu Hán Thần nhắm thẳng tướng quân phủ mà chạy. Tiêu gia quân sử dụng đấu pháp đặc biệt, trong vòng một tháng triệt hạ hoàn toàn Hạ Cốc quốc, khiến chúng tổn thất nặng nề.
29 “Thái tử đã xin tha cho ngươi thì ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng. Tội sống có thể miễn nhưng tội chết khó tha, người đâu kéo hắn xuống đánh 100 đình trượng.
30 “Thái y, hắn thế nào rồi?”
Ngây ngốc trong nhà lao ba ngày cuối cùng thế cục đã xoay chuyển, Hoàng thượng khỏi bệnh lâm triều, bọn phản nghịch một lưới bắt sạch.
31 “Phụ thân!”
Vốn thương trên người đau đến không ngủ được lại cảm nhận được phụ thân đi qua lại suốt hai ngày trước của phòng mà vẫn không hề bước vào.
32 “Không phải đang bận rộn chuyện Hạ Cốc quốc cầu thân hay sao, mà rãnh rỗi đến đây?” – Thấy vị đồng liêu ngồi cùng bàn sầu não cầm ly rượu, Tiêu Hán Thần nhịn không được hỏi.
33 “Tứ đệ, chúng ta đến một tửu lâu khác đi?” – Dật Túc ngẩng đầu nhìn đến cửa sổ lầu hai, thấy bóng dáng của một người.
“Sao vậy, Tam ca vừa mới nói rất nhớ hương vị vịt quay ở chỗ này mà” – Dật Hi đã thành thói quen mỗi khi Tam ca từ Quốc Tử Giám về nhà đều bồi huynh ấy đi ăn uống khắp nơi.
34 Nhìn Hiên ca ca rời đi mà không để ý tới chính mình, Dật Hi trong lòng vô cùng quẫn bách. Trước kia, mỗi lần cùng Tống Khang đánh nhau, không phải không bị đánh bị phạt, chính là chưa từng ở trước mặt Tống Khang bị đánh, huống chi còn là cởi quần.
35 Thời gian thấm thoát lại qua thêm một tháng.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” – Hai ngày nay, quân doanh diễn ra thao luyện, Tiêu Hán Thần cũng bận rộn tối tăm mặt mủi.
36 “Vân đại phu, mắt của con ta thế nào rồi?”- Đại hán vai u thịt bắp lại vô cùng nhỏ giọng hỏi thăm, sợ đánh thức nhi tử khó khăn lắm mới say ngủ.
“Có phần nghiêm trọng nhưng không hẳn không có hi vọng.
37 Bảy ngày bảy đêm, trừ thời gian quay về giúp Tiểu Cửu đổi dược, Vân Hiên đều ở lại ngôi nhà nhỏ này, lặng lẽ trông chừng hài tử vẫn quật cường quỳ gối ở trước sân.
38 “Tử Vũ, chuyện hôm nay là thế nào?”
Nhìn hài tử vẻ mặt hờ hững không chút sợ sệt đứng trước mặt mình, lửa giận trong lòng Vân Hiên càng thêm dâng cao.
39 Tử Vũ lễ bái xong vẫn nhu thuận quỳ gối ở đó, tức giận trong lòng Vân Hiên đều đã hóa thành thương tiếc. Hài tử này so với bọn nhóc Dật Hi bất đồng, thân thế của nó quá mức dị thường, rối rắm.
40 Nhanh chân chạy xuống núi, trận mưa lớn tối qua vây hãm Vân Hiên ở trên đỉnh núi đến tận rạng sáng nay. Tử Vũ ở nhà một mình suốt một đêm sợ là lo lắng gần chết đi!
Từ lúc rời Tướng quân phủ đến này đã hơn bảy tháng, có những đêm mộng mị, đủ loại kí ức của một năm đó ồ ạt kéo về.