81 Luyến ảnh hiên-“Như thế nào đột nhiên như vậy, ngày mai nhất định phải đi sao chứ?” Nằm trong cái ôm ấm áp của Ảnh, ta ức chế cảm xúc có chút khó chịu –“Chẳng lẽ không thể có ai thay thế xuất chinh sao chứ?” Ta mang theo một tia hy vọng nhìn Hiên Viên Ảnh.
82 Lão công xuất chinh, lão bà ở nhà làm gì? Đương nhiên là vô pháp vô thiên muốn làm gì thì làm!-“Tiểu Lục, Tiểu Lục” Ta đi vào một gian phòng, đá cái giường một cái.
83 Nguyên nhân gì muốn ta đi vào chỗ chết? ta chết đối hắn có lợi ích gì? Kỳ thật đáp án đã sớm có. Ai làm cho bổn vương phi nhìn nhu nhược yếu thế như vậy chứ! Ai! Vấn đề diện mạo.
84 -“Chính là không được! Ta đều nói nếu lại đến Thanh Ngọc nãi nãi nói sẽ làm canh hạt sen chờ ta” Ta nuốt nuốt nước miếng, phảng phất như ngửi được một mùi thơm ngát nồng đậm –“Mỹ nữ nãi nãi cũng hẹn ta đến lúc hoa sen nở rộ thì đến đây hát cho nàng nghe.
85 Nửa canh giờ sau, hai nam nhân ngồi sau thuyền chèo thuyền nói chuyện. -“Ta tốt xấu cũng là một tướng quân nhị phẩm thế nhưng bị coi thành thuyền phu ( người chèo thuyền thuê)?” Khẩu khí thập phần không chịu.
86 Lúc tuyết trắng bao trùm tất cả, cuồng phong gào thét trong trời đất. Khiến cho người ta cảm thấy đui mù, trời đất lãnh khốc làm cho người ta mệt mỏi.
87 Này cũng rất vô nghĩa đi! Ta là Kim Mịch Nhi,cư nhiên không ngủ đến bữa ăn trưa liền tỉnh? Lời này là nói thật, chuyện này trước kia căn bản là chuyện không thể xảy ra.
88 -“Mịch nhi a! Huyết yến này là đại tẩu đặc biệt phân phó hạ nhân làm cho ngươi. Uống nhanh đi” Bạch Xiêm La vẻ mặt nụ cười, nhưng không có tới đáy mắt.
89 Ta thuận thế ngồi ở trước bàn đặt hai chân lên, Kinh Dao hướng ta xem thường một cái. -“Chủ tử, tính ta cầu người. Xuất ra một chút hình dáng dựng phụ được không?”-“Ngươi muốn đối nàng làm gì?” Bạch Xiêm La từ lúc một bên xem ngây người.
90 Đang lúc hoàng hôn trời lại hạ mưa phùn, chúng ta một hàng người vào trụ một khách điếm không tính lớn. -“Đêm nay ở đây nghỉ tạm, ngày mai lại đi đi” Ta trung khí mười phần an bài.
91 -“Ta còn nghĩ, ngươi phải chờ đến khi nào mới phát hiện ra ta. Không nghĩ tới nhanh như vậy”Ta tựa bên cửa sổ, nhìn thấy nam tử tự nhiên ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn thản nhiên rót trà uống.
92 -“Chủ tử, vượt qua tuyến này chính là ranh giới của Đạt Oát thành”Trước mắt một mảnh bạch sắc mờ mịt làm ta khờ mắt, ngươi có tin tưởng sao? Chân trái là gió, chân phải là một mảnh đất tuyết.
93 Người nữ nào đó cũng không sợ chết phát ra tươi cười tiêu chuẩn. -“Nga a a a a! Thật tốt” Nữ nào đó tựa vào ngực nam nào đó –“Ảnh, chàng còn có khí lực lớn như vậy rống ta, ta thật là cao hứng nha” Hơn mười ngày nay, chẳng phân biệt được ngày đêm chạy đi, dọc đường lo lắng đề phòng, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.
94 Sáng sớm hôm sau-“Chàng mau đứng lên a! Mặc quần áo cho ta! Mau đứng lên” Ta dùng chân đá Hiên Viên Ảnh –“Nhanh đứng lên a”Không có phản ứng? Đúng lúc ta muốn xuất chiêu “thiên tàn túc”, nam nhân nào đó cư nhiên xoay người một cái đem ta đặt ở dưới thân, ta nhắm mắt lại lạnh lùng súy một câu –“Như thế nào, chàng muốn cho đứa nhỏ của chúng ta sớm nhìn thấy mặt trời mọc a?” Hắn có điểm ngây ngốc, ảo não lấy ngón tay thon dài sờ vào mái tóc đen nồng đậm.
95 -“Làm sao vậy, Mịch nhi, nàng tỉnh tỉnh” Trong giây lát mở mắt ta thấy Ảnh lo lắng chiếu vào mắt ta. Ta gắt gao ôm lấy cổ hắn –“Ta vừa mới mơ thấy một giấc mơ thật đáng sợ, thật sợ hãi”-“Không sợ,có ta ở đây, ta sẽ bảo hộ nàng” Không cần, không cần bảo hộ ta.
96 Xe ngựa không phân biệt ngày đêm toàn tốc chạy trên đường, ta nhìn nam nhân tựa như ngủ say trong lòng ta. Một loại lực lượng kì diệu kiên định trong lòng ta, Ảnh bị thương, tâm của ta lại trở nên cũng có phương hướng, càng thêm kiên định.
97 -“Cái gì? Để ta hồi vương phủ?”Ta nhăn mày nhìn về phía hoàng hậu. -“Ngươi nhìn bổn cung như vậy làm chi, bổn cung nhìn ngươi bụng lớn sắp phải lâm bồn cho ngươi hồi vương phủ hưu dưỡng” Ta xem thường, càng xoa càng hắc.
98 -“Vậy ngươi liền chậm rãi quỳ đi! Bổn cung còn muốn đi chiếu cố Ảnh nhi” Nhìn thấy bóng dáng rời đi của hoàng hậu, trong lòng ta âm thầm đập nàng một quyền.
99 Thân thể có chút dựa theo ý thức, hắn nhanh chóng bay đến hướng đó. Một tay bắt lấy thân hình chặt chẽ ôm trong ngực –“Không cho phép! Bổn vương không cho phép”Một tiếng rống cuồng loạn vang lên bên tai ta.
100 -“Ngươi lại khiêu chiến tính nhẫn nại của bổn vương” Hắn cúi đầu gần sát ta, trên mặt gợi lên tươi cười mị hoặc. Thiết! Lại chiêu này, quá cũ. Nhưng là quả tim trong lồng ngực vẫn thực không khí phách đập mạnh a! Ta hai tay đè nặng trái tim! Thời khắc mấu chốt người có để yên cho ta hay không a!-“Được rồi, ta thừa nhận lúc ngươi cười lên rất tuấn tú” Ai ngờ gia hỏa thuần tình này lại nổi lên hại phiến mây đỏ trên mặt –“Làm chi có biểu tình này a! Biến thành giống như ta ăn đậu hủ của ngươi a”-“Ăn…ăn đậu hủ…Ngươi nữ nhân này….
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 20