41 Đây là lần thứ ba, y nghe tin những nhóm tiền tiêu canh gác xung quanh Thất sơn bị mất liên lạc. Trường Thanh giận dữ vò nát mảnh giấy trong tay, cảm thấy sự bất an trong lòng ngày càng lớn.
42 -Á aa. . . mau cứu mạng!Nghe được tiếng la thảm thiết của Trường Thanh, toàn bộ đám cận vệ liền phóng như bay tới. Bọn họ vừa kịp lúc ngăn cản một màn bạo ngược với chủ công.
43 “Tên của con là Lưu Quang Trường Thanh. ” Ông ấy nói với y như vậy. Mạc Thuỷ Linh biết cái họ Lưu Quang này có ý nghĩa gì. Đây là dòng họ của đế vương tiền triều, là thứ đáng sợ mà bất cứ ai cũng phải tránh xa.
44 Lương Anh Tân lên ngựa, không thèm nhìn về phía chiến trường thảm liệt sau lưng nữa. Lại thêm một ổ cướp bị hắn tiện tay quét dọn. Đám người kia tuy không có thương vong, nhưng sau này chắc chỉ có thể đi ăn xin với cơ thể tàn tật như vậy thôi.
45 Cảnh Hào lại chậm rãi đi đến bên mép hồ quan sát. Đỉnh lồng chỉ cách mặt nước hai ba tấc, lão có thể thấy những tù nhân bị nhốt dưới lồng vùng vẫy, bàn tay giơ lên chụp lấy không khí trong vô vọng.
46 Trà trộn trong đám kiến thợ chạy ra chạy vào dọn nhà quả thật là một chuyện vô cùng đơn giản. Chỉ cần có bộ đồ cảnh binh, Anh Tân đã có thể đi ra khỏi địa cung.
47 -Hoàng đệ, ta là Mạt Hối, đại ca của đệ. - Hắn dịu giọng, sau đó đến gần, kéo Trường Thanh đứng lên. - Bình thân đi. Ta đã giải thích với phụ hoàng, việc lần này chỉ là tai nạn nhỏ, đệ không cần tự trách mình.
48 Thành Kỳ Hưng nôn nóng đi qua đi lại trong phòng đầy bực tức. Đã sáu ngày rồi, tin tức hai đứa cháu cưng của y đều không có. Kể cả Lương Anh Tân được phái đi tìm, cũng đồng dạng mất tích luôn.
49 Rằm tháng bảy năm Khai Nguyên ba mươi chín, phe phản tặc Lưu Gia phái chính thức tuyên chiến với triều đình. Thì ra gần bốn mươi năm qua, kẻ sống sót còn lại của dòng họ nhà Lưu vẫn nuôi mối hận cũ, muốn lật đổ Hàn gia để trở về Đại đô.
50 Hắn đứng bên cửa sổ, mặc kệ gió lộng thổi phần phật đập vào người. Căn phòng này ở ngay giữa lưng chừng núi, tầm mắt có thể nhìn ra xa, bao quát hết toàn bộ tình hình xung quanh Cấm sơn.
51 Thành Kỳ Hưng không ngờ mình nhận được một cánh thư đầy kinh hỷ. Khi y thả con chim Kim Tiền ra săn mồi, nó lại mang về một bức mật hàm. Rõ ràng là thời gian qua Nhã Muội đã làm thân với Kim Tiền không ít.
52 Hoàng Bích Tuyền đã đi qua đi lại trong quân doanh suốt cả ngày, kết quả là không thấy bóng dáng tên lãng tử đeo kiếm sau lưng ở đâu. Phải nói là từ lúc bị nhấn nước tới giờ, nàng vẫn một mực lánh xa Hoài Việt, hắn dường như cũng tránh mặt nàng, nhưng biến mất tăm mất tích như thế này cũng là lần đầu tiên.
53 Giữa đêm khuya thanh vắng, đột nhiên có tiếng đập cửa ầm ầm đánh thức Mạt Hối khỏi giấc ngủ. Hắn bật người ngồi dậy, phản ứng đầu tiên là tức khắc lao người ra mở cửa.
54 Cuộc rượt đuổi trong mật đạo là một kinh nghiệm nhớ đời của Hoài Việt. Nơi này không rộng, tầm một dang tay, chỉ vừa vặn ột thân ngựa chạy qua. Muốn chạy nhanh như người phía trước, ắc hẳn phải đi qua đi lại nơi đây hàng ngàn lần.
55 -Rốt cuộc nàng đã uống bao nhiêu rượu? - Giọng hắn nghe có vẻ tức tối. Hoài Niệm trở người, giơ một ngón tay lên trả lời. -Một bình mà có thể say đến mất ý thức sao?Nàng lắc đầu, giọng rù rì nói.
56 Khi Chân Duyên bị đưa lên hình đài, Trường Thanh đã bất chấp quân lệnh lén lút đến gần. Mỗi một nhát roi vung lên, y đều tưởng chừng như bản thân mình đang phải hứng chịu.
57 Hoài Việt đang dùng khinh công lao đi, bỗng nhiên dừng hẳn lại. Hắn xoay người, lộn ngược lên cành cây, rồi dùng thuật bế khí ẩn thân. Trong đêm đen âm u tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thổi lùa qua kẻ lá.
58 -Ngươi nói cái gì? - Mạt Hối giận dữ đập tay lên bàn. -Dạ bẩm đại công tử, Mộc Tần được phái đi bảo vệ nhị công tử đã bị giết rồi. Kim Chuỳ vừa nói vừa khó khăn hít thở.
59 Trường Thanh oai phong lẫm lẫm bước vào trong sự bảo hộ của hai hàng tinh binh. Mạt Hối nhìn y không chớp mắt, bàn tay đặt sau lưng đã nắm chặt thành quyền đầy tức giận.
60 Y cứ mãi dò dẫm trong bóng tối, cho đến khi bàn tay chạm vào vách đá lạnh cứng. Hoài Việt đã rất cẩn thận, đếm từng bước chân của mình. Y chắc chắn đã vượt khỏi phạm vi Cấm sơn, vậy nên đây là lối ra chứ không phải là một ngã cụt.