21 Hình Phủ.
"Lão phu nhân có lệnh, lục soát toàn bộ ngóc ngách trong ngoài phủ!" Giọng nói to của một ma ma vang.
"Rõ. " Tiếng đồng thành của người hầu.
22 Đoản: #Ba_Vị_Tổng_Tài_Chơi_Gái
Quán Bar. Tại phòng V. I. P
"Cho những cô gái xinh đẹp nhất vào! Tôi đây bao hết!" Giọng Nam tổng tài hào cmn phóng.
23 Ngày hôm sau, tất cả tin, Uyên vương gia đích thân đàn và Hình nhị tiểu thư, Hình Hoa Hoa vốn cho là xấu xí lộ ra dung nhan xinh đẹp lại tự mình múa để phụ họa cho tiếng đàn của Uyên vương gia, cũng là dâng điệu múa đẹp mắt mừng sinh thần Quý Phi.
24 Là cục tím trên trán làm người ta phì cười, không vì bị sưng cục mà khuôn mặt nàng xấu đi mà còn xinh hơn, nhìn khả ái như trẻ nhỏ chơi đùa không may bị ngã và thế là trán mọc sừng làm người lớn thương tiếc.
25 Hình Ngao Hiển ở xa xa đang định bước lên thì hạ nhân đến, ghé vào tai Hình Ngao Hiển nói gì đó làm Hình Ngao Hiển biến đổi sắc mặt.
Ông ta xoay người rời khỏi.
26 Đôi mắt Hành Dương Sắc nheo lại, đánh giá con người lẫn bề ngoài Hình Hoa Hoa.
Thân lam y đơn giản, mái tóc buộc hai bên, đuôi tóc lay động theo gió thoảng, mắt sáng ngời, cánh môi hồng kia căng mọng như chứa nước, gương mặt hồng hào, thêm làn da trắng ngọc, dáng người nhỏ nhắn, mọi cử động nhanh lẹ, hoạt bát.
27 Hắn biết, hắn đã bắt giác gọi tên một ai, kèm theo là từ nhớ vào lúc nàng đang hôn hắn, trước lúc nàng hôn hắn dường như nàng đã nói gì đó, hắn không rõ vì tinh thần, tâm trí đều chìm đắm trong kí ức ùa về, nhưng hắn biết rõ ràng hắn làm nàng buồn lòng rồi.
28 Hình Hoa Hoa bước đến gần ngôi nhà thì chợt tia sáng chói trên trời xuất hiện làm Hình Hoa Hoa vội vã rút tay đang trong tay Hành Liên Uyên và giơ cả hai tay lên bịt tai, tức khắc tia sét ngang trời cùng tiếng sấm to đùng xuất hiện, dù kịp thời bịt tai nhưng Hình Hoa Hoa vẫn giật bắn người lên, vì thế mất thang bằng, nàng nghiêng người sắp ngã.
29 Nữ nhân đó là Nhược Oải Phi, nữ nhi Binh Bộ Thượng Thư, vị tiểu thư được sủng ái nhất, ba năm trước mất tích. Nhược Oải Phi xinh đẹp như tiên nữ, từng được gọi là Uyên vương phi tương lai, với Uyên vương gia xứng đôi vừa lứa, tiếc thay Nhược Oải Phi ngày ấy bị mất đi trong sạch, đã thất thân, Nhược Oải Phi thấy mình không còn xứng với Uyên vương gia nữa nên đã rời đi, khi tin truyền ra ngoài thì là mất tích.
30 Hình Hoa Hoa đang xấu hổ thì đầu nghĩ tới tên Oải Phi, cảm xúc tan biến. Oải Phi là ai?
Hình Hoa Hoa tự gõ lên đầu mình, gõ đến đau kêu "A" Lên mới dừng.
31 "Hình Hoa Hoa! Ta là chủ! Là tổ mẫu ngươi! Người dám phản bác? Nói một cãi mười?" Hình lão phu nhân đập mạnh lên bàn, mắt trửng lớn.
"Hoa Hoa không dám.
32 Gia Minh nhìn Hình Hoa Hoa, bỗng hỏi: "Nghe nói muội sắp gả cho Uyên vương gia?" Lời mang chút ngập ngừng.
Hình Hoa Hoa cười như không cười đáp: "Đúng vậy.
33 Kinh thành chỉ một người, là nữ tử. Nhược Oải Phi, là thanh mai trúc mã với Uyên vương gia đồng thời là nữ nhi duy nhất của vị quan, Binh Bộ Thương Thư, Nhược Bính.
34 Đêm tới, trăng khuyết trên trời sáng ngời cùng những ngôi sao lung linh. . .
Nhược Oải Phi mắt mê ly nhìn qua cửa sổ trong căn phòng chỉ có ánh nến và những mảnh lụa đang bay.
35 Hình Hoa Hoa nhìn giọt máu tươi từ từ chảy xuống thì nhíu mày, hàng mi dài điệu đà che đi sự tức giận dâng trào trong mắt đen to.
"Nếu nó lưu lại sẹo thì tay ngươi cũng không lành.
36 Hình Hoa Hoa trước mặt Quý Phi, nàng khom lưng: "Hoa Hoa bái kiến mẫu phi. "
Quý Phi mỉm cười: "Miễn lễ. Qua đây ngồi với ta. " Hình Hoa Hoa tạ một tiếng, bước chân tới gần Quý Phi rồi ngồi xuống.
37 Tối hôm ấy Hành tổng tài đi làm về, cả người mệt mỏi lăn ra giường. Con heo tức Hành phu nhân, vợ Hành tổng tài đang ngủ như heo đã chết ngửi thấy hơi Hành tổng tài thì mở lớn mắt.
38 Hình Hoa Hoa trên xe ngựa, nhìn Hành Liên Uyên bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt tim tòi rất lâu.
Hình Hoa Hoa chớp mắt liên tục, cuối cùng mở miệng: "Vương gia? Sao nhìn người ta mãi thế? Người ta sắp không kìm chế được mà ngại~~"
Hành Liên Uyên cong môi, "Nàng cứ ngại, sao phải kìm chế?" Hắn mong chờ vẻ mặt nàng lúc ngại khả ái như nào.
39 Đầu Thu chúng ta chia xa.
Cuối thu gặp lại chỉ thấy xa lạ.
Bước qua nhau như chẳng thấy gì.
Quay đầu ngỡ ngàng, bên người có ai.
Tự hỏi còn mong chi, tự ta buông bỏ.
40 Vật định tình chính nàng vứt nát
Buông tay đang nắm này ra nàng vô tình bước đi
Cất lời dứt tỉnh Hãy quên ta đi.
Nàng đâu phải gió thoảng mà kêu ta không bận tâm.