1 Con bé lách qua cánh cổng sắp đóng, guồng chân chạy tới văn phòng với tốc độ nhanh nhất có thể. Vừa tới cửa văn phòng thỳ một thầy giáo trung tuổi đi ra.
2 Reeeng. . . . Đám học sinh ùa ra từ cổng trường. Một hàng xe ô tô đủ màu đủ kiểu sang trọng đỗ thành một hàng thẳng tắp ở ngay trước cổng chờ cô cậu chủ tan học.
3 Bùi Bảo Hân bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Con bé ngóc đầu dậy, bực bội dụi mắt. Hôm qua bị ánh mắt của tên mắc dịch kia ám ảnh cả buổi tối làm nó mất ngủ.
4 Bảo Hân khẽ làm động tác chiến thắng, lấy bút chì sửa lại vài nét trên bức tranh vừa vẽ. Giờ nghỉ trưa, con bé đi tìm một chỗ để có thể tập trung vẽ.
5 15 phút trôi qua, đám người tản dìu nhau lên môtô đi mất. Hai mắt con bé căng ra trong bóng tối, bên tai nó nghe rõ tiếng thở dốc nặng nhọc từ gốc cây gần đó.
6 Bảo Nam nhìn cô gái nhỏ đang ngái ngủ, ngồi cuộn tròn trên sôfa, vươn vai. Hắn khẽ hỏi:- ở đây cả tối sao?- Không có lẽ tôi về rồi tới lần nữa.
7 Thời gian trôi nhanh. Mới đấy mà đã qua mùa thu mát mẻ. Trời đang vào đông, thời tiết ngày càng lạnh. Bầu trời phủ một màu xám tro u ám.
8 Chiều thứ hai buồn. Một ngày trôi qua lặng lẽ và có phần tẻ nhạt. Hôm nay bác sĩ nói tình hình của ba xấu đi. Tim của ba đập yếu, phản ứng của não cũng mất dần, nhưng nó không muốn buông xuôi.
9 Ăn tối xong đã là 7 giờ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ. Bảo Hân cầm balô đi ra cửa:- Tôi đi làm đây. - Cậu mang theo chìa khoá chưa?- Hắn nhìn nó, bàn tay đang vuốt ve con chó cũng dừng lại.
10 Bảo Hân cảm nhận được đôi môi kia trên môi mình không ngừng chà sát. Hai mắt mở lớn, bàn tay đặt trên vai hắn dồn sức đẩy mạnh. Hoàng Bảo Nam bị xô một cái, còn chưa kịp đứng vững đã nhận một cái tát từ con bé.
11 Hai năm sau kể từ khi trận động đất xảy ra. Hậu quả đã được khắc phục. Nơi những toà nhà đổ xuống cũng đã mọc lên những cao ốc khác, đẹp hơn và kiên cố hơn.
12 Bảo Hân đứng ở ban công hứng từng đợt gió thổi tới. Trên tầng 2 có vẻ yên tĩnh hơn dưới lầu. Bầu trời xám xịt không một điểm sáng, u ám đến lạnh lẽo.
13 Hai người trở lại biệt thự với một bó bồ công anh vàng rực rỡ. Bảo Hân đem bó hoa đặt vào một góc bàn, trên môi còn vương lại nụ cười vui vẻ.
14 Bảo Hân vội vã chạy vào phòng, khoá trái cửa lại. Ngón tay được Hoàng Bảo Nam băng bó kĩ lưỡng bằng băng gạc đã chuyển thành màu đỏ thẫm, máu vẫn tiếp tục chảy không ngừng.
15 Trong phòng V. I. P trên tầng cao nhất của khách sạn Kim Cương cao cấp, bầu không khí căng thẳng cực độ. Một người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt lộ vài tia hoảng hốt ôm đứa con gái trong lòng thấp giọng dặn dò :- Con nhớ kỹ, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng, ngoan ngoãn ở trong đó, hiểu không?Cô con gái khẽ gật đầu, giương đôi mắt to tròn nhìn mẹ :- Con biết rồi.
16 Chiều buông. Trong quán cafe Wonderful lặng lẽ, nơi cửa sổ có một đôi trai gái ngồi đối diện, thảnh thơi tán gẫu. Chàng trai thu hút bởi khuôn mặt bảnh bao, nụ cười toả nắng và giọng nói khàn, ấm áp.
17 Hoàng Bảo Nam và Bùi Bảo Hân đã rất lâu rồi mới có một hai người cùng một ngày nghỉ để ăn chung một bữa trưa. Họ ngồi im lặng ăn uống chỉ có tiếng phát ra từ tivi vang khắp phòng ăn.
18 Khi nó tỉnh giấc đã là 5 giờ chiều. Cô nhóc tên Minh Thư kia cũng đã về, Hoàng Bảo Nam cũng không thấy đâu. Con bé khẽ hừ một tiếng :- Đi luôn đi.
19 Một cậu bé chừng 10 tuổi, đôi mắt long lanh ầng ậng nước đứng bên gốc cây cổ thụ nhìn căn biệt thự trước mặt bị người ta sục sạo.
20 Trời tháng 12 lạnh đến thấu xương. Tuyết rơi phủ trắng khắp nơi, tới hồ nước cũng đóng một lớp băng dày. Mọi người hạn chế ra đường nhất thể, ngoài đường lớn lác đác vài bóng người đi bộ vì tuyết dày xe không qua nổi vậy mà Bảo Hân phải chật vật với đám lầy lội này.