41 Hành Liên Uyên nâng mắt nhìn thiếu nữ, "Mễ U?"
Mễ U gật đầu, "Vương gia. . . tiểu thư bị bắt nhốt! Mễ U và tiểu thư trong ba năm bị giam cầm, Mễ U khó khăn lắm mới có cơ hội thoát ra đến cầu người! Vương gia, tình không còn nhưng nghĩa bao năm cùng tiểu thư, người gác hôn lễ qua bên.
42 Trên nóc nhà cao, hai con người đứng yên. Nữ tử từ trên xuống đều là màu trắng tuyết. Nữ tử dùng ánh mắt thương nhớ nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt ấy dán vào Hành Liên Uyên đang tiếp rượu.
43 Hình Hoa Hoa dừng suy nghĩ khi bên tai nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó nhìn xuống qua khe hở của khăn thấy được chân của người vào phòng. Là Hành Liên Uyên, sau đó Hình Hoa Hoa thấy bàn tay luồn vào, cầm nhẹ lấy một phần của khăn trùm đầu vén lên từ từ.
44 Mặt trời dần lên, ánh nắng đầu tiên cũng chiếu qua khung cửa nhỏ, len lỏi vào phòng vẫn treo những lụa mềm mại mang màu đỏ thắm đẹp đẽ từ hôm qua ấy.
Hình Hoa Hoa mở mắt chốc lát đón nhận màn sáng từ ánh nắng hiếm có của cuối mùa Thu.
45 Khuôn mặt Hình Tự Ngọc lệch đi, cả người nghiêng theo, bụng nàng ta đập mạnh vào bàn phía sau lưng nàng ta.
Hình Tự Ngọc ngã xuống dưới thảm, tóc đã rối tung, nàng ta giơ tay sờ lên bên má đau rát của mình.
46 Hình Hoa Hoa: "Chàng còn nhớ thiếp muốn chàng hứa với thiếp gì không?"
Hành Liên Uyên: "Nhớ, nàng nói Thiếp muốn chàng hứa một lời hứa thực hiện dài lâu, nhưng là khi chàng thực sự nguyện ý hứa kìa.
47 Một nén hương trôi qua thấy ánh mắt thê tử nhà mình vẫn dính trên người nữ tử nhà người ta thì rất không thích.
Hành Liên Uyên đưa tay cầm cằm của Hình Hoa Hoa, rồi xoay nhẹ nó về hướng đối diện mình, cái cằm xoay, đầu Hình Hoa Hoa cũng xoay theo, mắt bỗng chẳng thấy mặt nữ tử yêu nghiệt nữa mà thay vào là gương mặt cười mỉm của Hành Liên Uyên.
48 Hành Liên Uyên vừa phóng ra kim châm xong liền thu tay, phần lo lắng trong lòng tan đi trái tim đập mạnh dần ổn định.
Hắn nâng mắt đen nhìn nàng, ánh mắt hắn đặt lên người nàng quan sát động tác trừng phạt người đơn giản của nàng, trong đầu hơi nghi hoặc, hắn biết sức lực nàng khỏe hơn bình thường như người tập luyện, giờ thấy nàng đánh người có chút mê đắm như giờ hắn thấy mình dường như bị nàng lừa rồi!
Lần chó đuổi trước kia sao nàng không ra tay? Với tính cách không kiêng dè và để ý của nàng hắn không ngại cho mọi người thấy đâu.
49 Ngày mười, tháng mười Một.
Mùa đông ở trong kinh thành đã xuất hiện những bông tuyết rơi, từng bông tuyết nhỏ bé rơi rơi xuống chồng chất trải dài trên mái hiên, phủ lên đất một mảnh trắng xóa trông đẹp đẽ long lanh dù chỉ có một màu.
50 "Hoa nhi. . . bảy ngày sau ta sẽ rời kinh thành. " Hành Liên Uyên ôm Hình Hoa Hoa cất tiếng.
Hình Hoa Hoa quay đầu, nàng mắt to nhìn hắn: "Thiếp có được đi cùng không?"
"Ta đi biên cương.