41 Nghe xong lời của Khánh Ngọc tất cả nhân viên không ai tin vào tai mình nữa, mãi lúc sau tất cả la lên mừng rỡ, từ lầu 24 cho đến lầu cuối cùng, cả nhà xe.
42 Vương chở My đến một nhà hàng Korea sang trọng, nơi đây như một nhà hàng Korea truyền thống. Nhân viên cả nam lẫn nữ đều mặc đồ han-bock, chén dĩa và phong cách bày dọn đồ ăn y như ở nước Hàn, nhìn quán truyền thống như thế cũng phải thôi bởi vợ chủ quán là một người Hàn gốc mà =)).
43 Thời gian thấm thoát trôi, mới đây đã được cuối tháng. Tức là ngày mai đám cưới của My và Minh Vương sẽ được diễn ra ở nhà "đức bà" lớn nhất thành phố.
44 Một câu nói khiến cả mọi người phải nhìn, cả cô dâu và chú rể. Anh hai. . . Không anh Quân. My ngẩn ra khi thấy Quân, Quân bước từ cửa bước vào, bước lại gần My.
45 - My à mọi chuyện là do mẹ, là mẹ đã sai để giờ con phải khổ như thế. _ Ngọc Diễm, đến giờ bà mới lên tiếng. - Làm sao con dám trách mẹ và mọi người cơ chứ.
46 Phần 3Cô cắm hoa vào bình, có lẽ phòng bệnh của Khánh là phòng bệnh đặc biệt và chỉ duy nhất phòng bệnh của Khánh là có trưng hoa giọt tuyết. Sau khi cắm hoa xong, My lấy một chiếc ghế đặt kế bên giường bệnh Khánh, rồi ngồi lên chiếc ghế đó.
47 Không khí chợt buồn xuống khi nghe Andrew nói câu đó, đúng là trẻ con rất ngây thơ và không hề biết điều gì buồn cả. Sau khi nói chuyện với con thì My đứng dậy, bé Andrew chạy tới trước đó kể tất cả những chuyện xảy ra trong tuần qua, không hề bỏ xót một chi tiết nào cho người đó nghe.
48 "Có người nói gặp nhau là do định mệnh, yêu nhau là do duyên số. Và em đã gặp anh là do định mệnh sắp đặt, yêu anh là do duyên số ban tặng. Nhưng chính em và anh, cả 2 chúng ta không ai nghĩ rằng, định mệnh có thể đưa ta gặp nhau và cũng có thể bắt ta rời xa nhau.
49 "Thời gian rồi lại thời gian,Làm hoa tan nát, làm hương phai dần. Tình em dẫu có mong manh,Qua bao năm tháng chẳng hề phôi phai. " (Sưu Tầm)—————————————————Từng cơn gió lạnh lẽo, mang đầy mùi hoa sữa ngát hương vào cuối thu, một mùi hương tinh khiết và thuần mát từ thiên nhiên.
50 12h đêm, khi tất cả đã đi vào giấc ngủ sao một ngày mệt mỏi thì ở đâu đó, một nơi khác trong thành phố rộng lớn này, thời khắc này mới được là thời gian mà họ hoạt động về đêm.
51 Cô và người đó đuổi theo tên cướp đến 1 ngõ hẹp, rượt tên cướp đến đường cùng thì hắn quay đầu lại lùi bước nhìn 2 người trước mặt hắn. My và người kia càng tiếng tới thì hắn càng lùi bước, không chậm không lẹ bỗng My giơ chân lên tặng cho hắn 1 cú đá 'cực nhẹ' khiến hắn té bẹp xuống đất, còn người kia thì bước tới giật lại túi sách từ trong tay hắn, rồi 2 người đi.
52 - Anh ấy rất bận mẹ, công việc của anh ấy nhiều lắm. _ Sau khi nói câu này cả bản thân Lan Anh cũng thừa nhận cô nói dối quá hay. - Vậy cậu ta làm gì mà bận đến nổi không về nhà bạn gái 1 lần.
53 My ngất đi sau tinh thần hoản loạn đó, là Quân đánh cô ngất bởi anh sợ bệnh cũ của cô sẽ tái diễn lại. Lan Anh và Quân đưa My về nhà, Quân bế My lên phòng, Lan Anh đi theo.
54 Lan Anh và Quân bước vào trung tâm mua sắm thì bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về cặp này, đa phần là những cô gái đổ dồn về nhan sắc mỹ nam của Quân phần còn lại là ganh tị với Lan Anh.
55 Chiếc xe đẩy, chở My tới phòng cấp cứu. Từ cửa bệnh viện đến cửa phòng cấp cứu, suốt quãng đường không biết bao nhiêu lần gắn ôxi vào thì My lại gỡ ra.
56 My ngồi co rút trên đầu giường, 4 năm trước cô cũng ngồi như vậy trong bệnh viện và 4 năm sau cũng vậy. Chỉ có điều 4 năm trước có 2 bàn tay của 2 người đàn ông dìu dắt cô tỉnh táo để trở lại cuộc sống này.
57 Cảnh vật xung quanh, mờ mờ ảo ảo, dần hiện rõ lên trong đôi mắt của My khi My tỉnh dậy. My bàng hoàng khi thấy mình đang nằm ở căn phòng Thiên Khánh, một nơi khiến cô có thể bật cười 1s trước và 1 phút sau thì bật khóc.
58 Trước khi vào chương này cho Ryna nói vài lời riêng: Xin lỗi mày nhé, thật sự tao không nghĩ ra tên khác. Nếu mày đọc được chương này thì tha cho tao, đừng có giết tao :'(.
59 Những ngày sau. Gương mặt My bây giờ chẳng còn nụ cười nữ và dường như cô chẳng biết cười là gì nữa. Mọi người luôn ở bên cạnh My kể từ ngày hôm đó, trò chuyện, dẫn cô đi chơi thậm chí Quân chọc cho cô cười và nói nhưng những câu nói của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
60 Ở căn phòng trong ngôi biệt thự cổ kính, nơi đây rất hiếm khi thấy căn phòng có ánh sáng, đa phần căn phòng đều tràn ngập bóng tối, nội thất bên trong căn phòng đều mang một màu đen bí ẩn nhưng riêng chỉ có 1 vật duy nhất trong căn phòng là có màu sắc tươi sáng nhất nơi đây.