21 Kẻ đối diện chau mày. - Dù sao đi nữa, ả sẽ rất phẫn nộ. - Thế thì tại sao ông không chờ cô ta? - Hỏi xong, cổ tôi muốn nghẹn lại. Trên môi của Laurent chợt nở một nụ cười ranh mãnh.
22 Chương 11: GIÁO PHÁI Cứ mỗi buổi sáng mở mắt ra là tôi lại thấy ngạc nhiên, vậy ra mình còn sống sót thêm một đêm nữa. Nhưng nỗi ngạc nhiên qua đi ,tim tôi lại bắt đầu dập như cahyj loạn ,lòng bàn tay túa mồ hôi ,lồng ngực ngẹn lại không sao thở được nữa , trạng thái ấy kéo dài mãi cho đến khi tôi ngồi dậy và biết chắc rằng bố tôi vẵn còn tồn tại trên cõi đời này , Và bố lo lắng cho tôi-khi phải chứng kiến cảnh tôi bật dậy với một tiếng thét lớn , rồi sắc mặt của tôi bỗng dưng tái mét mà không rõ nguyên do.
23 Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước rồi, tôi sẽ thi gan tới cùng, nhưng trong thời khắc này, tôi ước sao mình có một việc gì đó để làm. Lục lọi một hồi, tôi cũng lôi ra được dướ đáy balo một cây bút bi và một bài kiểm tra cũ.
24 Thế rồi bố nhìn săm soi vào mặt tôi. Vẻ ngỡ ngàng hiên rõ trên khuôn mặt. Lần này, bố cố tình để hết ruột gan ra bên ngoài mặt, và nhận thức rõ ràng bố đã trông thấy hết; tôi hiểu ra là nó đã khiến cho bố nhớ tới cái gì.
25 Chị kể lại xem nào. Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng tập trung lại tinh thần. Em hỏi về chiếc xe tải của chị… Jacob khẽ gật đầu, giục tôi tiếp tục. Rồi chúng ta nói về chiếc Rabbit… Nữa đi.
26 Chương 12: Kẻ sát nhân Nếu trường hợp này rơi vào bất kỳ ai khác chứ không phải là Jacob thì sao, tôi tự hỏi mình, rồi lắc đầu nguầy nguậy… Tôi đang bon bon trên đường cao tốc, đam xuyên qua những cánh rừng để xuống La Push.
27 Vậy là em đã từng nổi khùng… khi chị mắng em … và em đã tức đến run cả người…? -Vâng – Người bạn nhỏ cuối mặt xuống thấp hơn nữa – Em phải giữ ình luôn dược bình tĩnh.
28 Chương 13: Gia đình Tôi co rúm người lại bên cạnh Jacob, mắt quét một lượt cánh rừng nhỏ hầu tìm người sói. Và khi họ xuất hiện, bước khỏi những lùm cây, tất cả đều chẳng như tôi đã mường tượng.
29 - Sói mà – Jacob thì thào. Tôi gật đầu, cố giữ vẻ mặt cho thật tự nhiên. - Em không sao chứ? – Tôi lại thì thầm hỏi. - Không có lấy một vết cào nào đâu nhé – Người bạn nhỏ vênh mặt ra chiều tự măn.
30 Chương 14: Áp suất Lại một kỳ nghỉ xuân nữa tràn về thị trấn Forks. Buổi sáng thứ Hai, tôi đã tỉnh dậy rồi nhưng vẫn nằm trên giường vài giây để nghĩ ngợi.
31 Jacob đã bắt gặp tôi trong tư thế ấy, nhìn vẻ mặt của cậu bạn, tôi hoàn toàn ý thức được rằng cậu đã hiểu nguyên do… -Em xin lỗi – Người bạn nhỏ lên tiếng ngay.
32 Chương 15: Paris Trong thời khắc đó, đầu tôi va phải một mặt phẳng. Không còn cách nào lần rõ ra phương hướng được nữa. Chắc tôi đã bị chìm ngỉm thật rồi.
33 Tôi tự hỏi không biết nàng sẽ làm gì nếu như Romeo rời bỏ nàng, không phải vì chàng bị lưu đày mà vì chàng không còn yêu nàng nữa? Nếu như Rosalind luôn ở bên cạnh chàng và lòng chàng thay đổi thì sao? Và nếu như, thay vì thành hôn với Juliet, chàng bỏ đi biệt tích thì sao? Có lẽ tôi hiểu được cảm giác của Juliet.
34 Chương 16: Vị khách Dáng người im lìm, nước da trắng muốt cùng cặp mắt đen huyền, to tròn đang chủ mục nhìn tôi- vị khách đứng giữa lối đi, tĩnh lặng như một pho tượng, vẻ đẹp lộng lẫy tỏa ra hừng hực.
35 Trong lúc món thịt hầm đang quay trong lov vi sóng, tôi đi lau chiếc ghế tràng kỷ, thay mấy tấm lót và cái gối cũ. Alice cũng chẳng cần đâu, nhưng ngài cảnh sát trưởng thì cần phải thấy một chút thay đổi trong căn nhà.
36 Chương 17: Tang lễ Tôi phóng hết tốc lực xuống lầu và mở cửa như phá. Đúng là Jacob. Dù cho có không nhìn thấy đi chăng nữa , Alice cũng vẫn nhanh nhạy như thường.
37 Hốt nhiên , Jacob đột ngột đứng lại , miệng lầm bầm nguyền rủa. Tôi lỡ đà , đâm sầm vào cậu ta. Rồi Jacob bất ngờ quay lại , xô tôi sang một bên. Tôi ngã xuống đất , đôi chân vô tình vướng vào chân cậu ta.
38 Chương 18: Cuộc đua Chúng tôi chỉ dư có vài giây khi bắt kịp chuyến bay , và rồi sau đó là hứng chịu sự tra tấn thực sự. Chiếc máy bay cứ đứng ỳ ra trên đường băng , còn các tiếp viên hàng không thì cứ đi đi lại lại ở giữa lối đi , chỉnh lại chiếc túi trên giá đựng đồ để mọi thứ đều vừa khít.
39 Chương 19: VOLTERRA Chúng tôi bắt đầu lên dốc, con đường mỗi lúc mỗi dày người hơn. Càng lên cao, các chiếc xe hơi càng nép vào nhau sát rạt; dù có tài ba thế nào, Alice cũng không thể nào len, lách được nữa.
40 Edward lập tức trân người ra. Bàn tay anh khẽ vuốt lên má tôi. Dường như anh vẫn chưa hiểu tôi đang ra sức ngăn anh lại. Tôi đã dùng hết sức bình sinh của mình để đẩy anh vào tường kia mà.
Thể loại: Tiểu Thuyết, Trinh thám
Số chương: 10