Trầm Hương Uyển Chương 07 - 08
Chương trước: Chương 05 - 06
Chương 7
Đường Hội bị đình chỉ hoạt động một tháng, làm lỡ mất dịp Tết - cơ hội kiếm tiền dễ nhất trong năm. Phương Tồn Chính đang ở “văn phòng”, anh ta đeo găng tay đấm bốc, đấm mạnh vào trán Điên Tam mà vẫn cảm thấy chưa hả giận.
Điên Tam và mấy tên nữa bị giam giữ qua dịp Tết, Phương Tồn Chính đều đem tiền trợ cấp đến gia đình mấy người đó, những tên đáng đánh cũng đánh rồi, Điên Tam ở trong trại giam cũng chẳng có gì cực khổ. Đều là những anh em kiếm ăn nhờ mũi dao mũi kiếm, muốn để họ cảm thấy rằng đi theo đại ca chẳng phí công, nên Phương Tồn Chính đối đãi rất hậu hĩnh, điểm này rất giống với anh trai anh ta. Nhưng Điên Tam ra khỏi trại giam liền bị lĩnh một trận ra trò là điều không thể tránh.
Găng tay mềm mà dày, đánh trên đầu không đau, chỉ là mấy tên Hầu Tử và Lục Chỉ ngồi trên sofa bên cạnh nhìn và cười trên nỗi đau của người khác nên Điên Tam thấy hơi mất mặt, miệng lẩm bẩm: “Trong ba người thì có hai người nói giọng Bắc Kinh, cứ tưởng chúng là ‘cừu’ qua đường, ai ngờ lại gặp…”
Phương Tồn Chính ném đôi găng tay nhắm thẳng vào Điên Tam, “Sao, chú mày có sĩ diện không? Hằng tháng anh đây chia cho chú mày ít tiền quá phải không? Vẫn không đủ để chú mày xài hả? Trước Tết đã dặn dò mọi người rồi, sau này đừng có làm chuyện ‘thịt cừu’ ấy nữa, đến khi công xưởng Thành Quan đi vào hoạt động tốt thì còn kẻ nào mạnh hơn ta nữa. Tiên sư mày…”.
Ngày Hai mươi bảy tháng Chạp đó khó khăn lắm mới được Trần Uyển đồng ý làm bữa ăn đêm cho, vậy mà bị Điên Tam phá hỏng cả, anh ta nhớ hôm đó trước mặt ba thằng nhãi kia phải giả bộ đáng thương mà thấy bực, hơn nữa còn bị Trần Uyển đứng ngay bên chứng kiến mọi chuyện. Nửa tháng nay, đi ngang qua nhà họ Trần anh ta đều cúi đầu mà bước, Trần Uyển vốn luôn cảm thấy anh ta là kẻ chẳng ra gì, lần này coi như xong luôn rồi, hoàn toàn mất mặt.
Phương Tồn Chính duỗi chân đá mạnh, Điên Tam đau đớn tê dại mặt mày. Lục Chỉ và Hầu Tử lúc đầu cứ tưởng được xem hài kịch vui vẻ, không ngờ đại ca ra đòn thật, thấy tình thế bất thường liền đứng cả dậy, một người ôm ngang bụng Phương Tồn Chính, một người đứng chặn trước mặt Điên Tam.
“Anh Chính, đừng nóng giận nữa, hôm đó cũng là lỗi của em. Nếu em không dẫn Tiểu Lệ đi dạo phố thì cũng sẽ không xảy ra chuyện đó”, Hầu Tử khuyên.
“Đường Hội bị đóng cửa một tháng, quầy rượu thật đều bị đập vỡ, toàn bộ tổn thất là do mày gây ra”, Phương Tồn Chính đánh không tới người, liền giơ tay đấm vào bao cát bên cạnh, đó chính là túi cát chuyên dụng của anh ta, bên trong không phải đựng bông hay vải cũ như thông thường, mà là sắt vụn và mùn cưa. Vì không đeo găng tay nên khi đấm vào các đốt ngón tay đều đau tới mức anh ta có cảm giác giống như hơi lạnh quất thẳng vào người.
“Hả?” Điên Tam vừa nghe mình phải bồi thường toàn bộ thì mặt mày trở nên xanh lét.
“Khấu trừ nửa năm tiền lương của mày là còn ít đấy. Nửa năm này mày không được đi đâu, phải chăm chỉ ở Thành Quan trông nom công xưởng.”
May mà chỉ khấu trừ nửa năm, Điên Tam hồi phục thần sắc. “Anh Chính, anh cứ sai bảo, em đi đâu cũng được”, Điên Tam quên cả đau, lại hỏi: “Người họ Giang đó, chúng ta có cần tìm hắn về không?”.
“Thằng khốn!” Phương Tồn Chính vùng khỏi Hầu Tử, xông đến vung mạnh nắm đấm. Điên Tam mở miệng xin tha, lấy tay ôm đầu rồi núp vào góc tường. Hầu Tử và Lục Chỉ lao tới kéo Phương Tồn Chính, Phương Tồn Chính mới tha. “Trước Tết ngày nào cũng bị mắng, bị ăn đòn, bây giờ mày vừa ra tù xong lại còn muốn đào huyệt chôn mình nữa hay sao? Hôm đó tên họ Giang bỏ qua trước, nếu không thế thì lần này chúng ta chịu thiệt chắc rồi. Đường Hội đi vào hoạt động lại, mọi người không được đi theo con đường ‘thịt cừu’ như trước nữa, phải tuyển nhiều các em trẻ đẹp vào để lôi kéo khách, đồng tiền được kiếm bằng con đường ngay thẳng cũng đủ để cho anh em sống mà, từ nay về sau hãy để tâm suy nghĩ về công việc sản xuất ở Thành Quan đi.”
Những điều trong lòng Trần Uyển không phức tạp như Phương Tồn Chính nghĩ, suy cho cùng thì cô cũng chỉ nói đi nói lại nhiều lần với anh ta là cẩn thận không sẽ có ngày gặp phiền phức lớn mà thôi. Cô chỉ không ngờ hôm đó vừa nói xong là lập tức ứng nghiệm, bất giác thầm nguyền rủa cái miệng xui xẻo của mình, vì ngày Tết mà bản thân không nói những lời may mắn nên cô thấy hối hận suốt mấy ngày. May mà sự việc đã êm đềm trôi qua, Đường Hội bị tạm ngừng hoạt động một tháng bây giờ đã khai trương trở lại. Việc tổn thất kinh doanh và phí lễ lạc quà cáp để thu xếp mọi chuyện mà Phương Tồn Chính phải chịu tốn hết bao nhiêu tiền thì cô không quan tâm, chỉ cần anh ta không có chuyện gì là tốt rồi, nếu hai anh em nhà họ Phương đều vào tù thì e rằng thím Phương sẽ khóc đến mù hai mắt mất.
Sau này nghe Hầu Tử nói lại, hôm mở lại quán, Phương Tồn Chính thực hiện lời hứa mời rượu chuộc lỗi, đã uống đến nỗi về đến nhà là nôn mửa. Trần Uyển sững người, nhớ đến hàm răng trắng trong đêm tối và hai tia mắt bức bách trong cái đêm hôm ấy, cánh tay cô bỗng nổi da gà, không dám nghĩ tiếp nữa.
Những điều cô thực sự lo lắng chính là bản thân mình.
Sau khi cha mất, khoản tiền tiết kiệm của gia đình cô bất luận là có hợp pháp hay không dường như đều không lấy lại được, hai năm nay thực hiện cải cách giáo dục nên mức học phí đại học tăng lên rất nhiều. Thứ cô đang phải đối diện chính là thời kỳ cuộc sống mờ mịt lần thứ hai, lần trước khi gia đình tan tác không biết đi đâu thì cậu đã cho cô một gia đình mới, bởi vậy cô không muốn lại một lần nữa đặt áp lực lên cậu.
Kết quả thi lần này của cô trượt dốc một cách thảm hại, nhưng sự thực cô cũng chẳng còn lòng dạ nào mà suy nghĩ. Ngôi trường mà người ta mong được bước chân vào dường như bây giờ đã trở thành một giấc mơ không thể thực hiện, tương lai của cô cũng chẳng có hi vọng nữa.
Sau khi kết thúc buổi tự học buổi tối, cô và Tiểu Vũ cùng đi về, đã bước vào tháng Năm, chính là tháng thời tiết đẹp nhất trong năm ở Tế Thành. Không biết hoa huệ trong sân nhà ai hương bay ngào ngạt, hương thơm như lưỡng lự bay trong những làn gió nhẹ cuối xuân. Ánh đèn trong hẻm Chu Tước rất mờ nhạt, hắt bóng hai người một cao một thấp lên nền đá cẩm thạch.
“Chị, đã nghĩ sẽ ghi danh vào trường nào chưa?”
Tiểu Vũ vẫn như đứa trẻ, chẳng chuyện gì có thể giấu giếm trong lòng. Thật kỳ lạ là con trai đều vậy, không biết đến chừng tuổi nào mới thực sự trưởng thành. Trần Uyển vốn đã không để ý, cũng không trả lời lại.
“Em nghĩ với thành tích học tập của chị, chị có thể dễ dàng vào được mấy trường đại học có tiếng. Nhưng anh Chính thì thảm hại rồi, phải đợi chị thi đậu đại học trong tâm trạng không thoải mái, sau đó chị lại đi học ở tỉnh khác, anh ấy chắc chắn sẽ lo lắng lắm đây.”
Cô cười cười, “Có thể chị sẽ không học ở tỉnh khác”. Khi còn sống, cha luôn động viên cô cố gắng học tập để sau này đến Bắc Kinh học, nhưng hoàn cảnh hiện tại… Trên thực tế, cô đang suy nghĩ xem có cần thiết phải học đại học không, bởi vì qua hè Tiểu Vũ cũng bước sang năm cuối cấp ba, nếu như điều kiện kinh tế chỉ cho phép một người tiếp tục học thì cô nhất định sẽ để cơ hội đó cho Tiểu Vũ.
“Còn em? Đã có dự đinh gì cho năm sau chưa?”
“Em?”, Tiểu Vũ gãi đầu. “Đại học Đông Bắc là được rồi.”
“Còn một năm nữa, cố gắng học cho tốt vào.”
“Còn một năm nữa cơ mà, không phải gấp quá.”
Tiểu Vũ tính lười biếng, trời có sập xuống thì nó vẫn có thể đắp chăn ngủ ngon lành được, nó là đứa ưa đòn, đôi khi cậu đánh nó một trận đòn cũng là điều cần thiết. “Một năm qua đi rất nhanh, em vẫn tưởng mình nhỏ tuổi lắm sao? Cậu mợ đều hi vọng sau này em tìm được công việc tốt để có thể phụng dưỡng họ khi về già”, cô vung tay đánh vào gáy nó, “Em đến khi nào mới hiểu chuyện đây?”.
Tiểu Vũ không kịp đề phòng, ôm lấy đầu, “Có gì từ từ nói không được sao? Lại đánh!”, nói xong còn càu nhàu, “Chỉ có gã Phương Tồn Chính điên khùng mới chịu nổi chị, nếu là em thì em đã đá chị xuống dòng Thanh Thủy từ lâu rồi”.
“Lại nói năng bậy bạ! Ngứa thịt rồi hả?” Trần Uyển đuổi đánh, nó cười khanh khách chạy về phía trước.
Tiệm đã đóng cửa, bước vào gian chính, cậu và mợ đang ngồi trên bộ sofa cũ kĩ, hiếm có hôm nào không mở ti vi như hôm nay. Tiểu Vũ nhìn thấy nét mặt cha nặng nề, lòng bất an suy nghĩ xem hôm nay mình có làm gì sai trái ở trường không, nhưng không thấy mình đã làm gì sai mà khiến cha mặt nặng mày nhẹ như thế.
Suốt buổi tối, Củng Tự Cường tâm trạng không thoải mái vì nhớ tới chị gái. Chị gái ông từ nhỏ sức khỏe không tốt, năm đó chưa học xong cấp ba đã về quê tham gia vào đội sản xuất nông thôn, rồi gặp gỡ người thanh niên trí thức Trần Hải Hành - cha của Trần Uyển. Sau đó hai người trở lại thành phố kết hôn. Chị ông làm việc ở một công xưởng nhỏ, mỗi tháng được mười mấy đồng, để lo tiền cho ông học phổ thông và tiền cho chồng học đại học tại chức, chị phải làm thêm ban đêm để kiếm thêm ít đồng, sức khoẻ theo đó mà giảm sút. Sau này Trần Hải Hành dựa vào ngòi bút và được thăng tiến trên quan trường mà chị ông mới được hưởng hạnh phúc mấy năm nhưng lại qua đời sớm. Buổi tối, Củng Tự Cường có nghe giáo viên chủ nhiệm của Trần Uyển báo là Tiểu Uyển định không tiếp tục học nữa, thì những việc xưa kia cứ hiện lên rõ mồn một trong tâm trí, cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu.
“Tiểu Uyển.” Củng Tự Cường quát Trần Uyển ngồi xuống, “Tối nay cậu gặp cô giáo Chu chủ nhiệm lớp con, cô ấy nói thành tích thi lần này của con không tốt”.
Tiểu Vũ trộm nhìn chị một cái, Trần Uyển vẫn cúi xuống dán mắt vào bàn chân, không nói.
“Cô Chu dạy ở Nhất trung mười mấy năm rồi, cô ấy nói con là một trong số ít học sinh mà cô ấy rất kỳ vọng. Con…”
“Cậu, con không muốn học đại học. Con muốn học nghề hoặc đi làm luôn khi tốt nghiệp”, Trần Uyển ngẩng đầu lên nói.
Dù đã đoán được như thế nhưng Củng Tự Cường khi nghe chính miệng cô nói thì vẫn không thể tin được.
“Rốt cuộc là con đang nghĩ gì vậy? Con cũng như con cậu, cậu đã nói với con rồi mà, vô duyên vô cớ sao tại sao hai tháng gần đây đột nhiên lại có suy nghĩ ấy?”
“Con suy nghĩ kĩ rồi”, Trần Uyển dừng lại một chút, sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mấy ngày nay một lượt, “Học đại học rồi khi ra trường thì như thế nào? Cũng phải tìm việc. Cậu mợ biết là con yêu thích công việc bếp núc, cậu cũng nói con làm đồ ăn rất ngon mà, con quyết định tương lai sẽ đi theo con đường ấy. Nếu như đã như vậy, bắt đầu sớm một chút sẽ tốt hơn là kéo dài sau mấy năm. Ngoài ra, cũng còn có thể phụ giúp thêm cho gia đình”.
Câu cuối cùng cô cố ý nói thật nhỏ, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy.
“Chị”, Tiểu Vũ lờ mờ hiểu chuyện, ngập ngừng gọi.
“Vớ vẩn, con đã lớn lắm hay sao? Bây giờ mà quyết định con đường phát triển cho tương lai là quá sớm, nhất định phải học đại học, nếu không sau này con hối hận cũng không kịp đâu.”, Củng Tự Cường trầm giọng nói. Nếu với thành tích học tập như thế mà Tiểu Uyển không học đại học thì ông làm sao có thể đối mặt với chị gái chứ? Củng Tự Cường ông dù có phải sống thắt lưng buộc bụng thì cũng phải để cho hai đứa nhỏ học hành thành người. “Kinh tế gia đình không khiến con lo, Tiểu Uyển, trước đây chính nhờ một phần tiền lương của mẹ con khi bà còn làm việc trong công xưởng thì cậu mới học được hết cấp ba, cậu không thể lại để con nai lưng làm việc vì gia đình ta khi tuổi đời còn quá trẻ. Con không phải lo về khoản học phí, cậu mợ mấy năm nay có tiết kiệm được một chút, nếu không đủ thì đi mượn người ta hoặc là đến đơn vị của cha con. Học phí của Tiểu Vũ năm tới cậu mợ sẽ nghĩ cách khác, bên đường phía tây đã bắt đầu di dời rồi, theo tính toán thì năm tới đầu bên này cũng sẽ di dời, nhưng nếu thực tế không như thế thì năm tới mình sẽ bán căn nhà này đi.”
“Cậu!”
“Chuyện thôi học con không được nghĩ tới nữa, cậu không có khả năng mang lại cuộc sống giàu sang cho con cái, nhưng… cậu không thể để mấy đứa không được học hành đến nơi đến chốn.”
Chương 8
Giai đoạn trước khi vào kỳ thi đại học, Trần Uyển không hề có cảm giác lo lắng như những học sinh khác, giáo viên chủ nhiệm khen cô có bản lĩnh, nhưng Trần Uyển lại cười hờ hững. Cuộc sống bỗng chuyển hướng từ ba năm trước, tương lai ở đâu, làm gì sớm đã không nằm trong vòng kiểm soát của cô nữa, điều duy nhất cô có thể nắm bắt được chính là nỗ lực đi từng bước.
Cậu mợ vì muốn cô có thể ngủ ngon, hằng ngày cứ bảy, tám giờ tối là đã đóng cửa tiệm, ngay cả ti vi cũng không mở. Ban đêm, Trần Uyển nằm trên chiếc giường nhỏ, nghe tiếng thở đều của Tiểu Vũ từ bên kia tấm vách gỗ truyền sang, cô nhớ đến những lời cậu nói ngày hôm đó. Cậu không học cao bằng cha cô, những điều nói ra cũng không mạch lạc như cha, nhưng từng lời nói ra đều thật thà chất phác, hơn nữa còn rất có trách nhiệm.
Cô từ trước tới giờ chưa bao giờ hoài nghi về tình yêu thương của cha dành ình, nhưng… rốt cuộc cha có nguyên nhân gì khó nói mà lại chọn đi vào con đường cùng? Khoảng khắc đứng trên tầng chín của căn nhà nhảy xuống, lẽ nào ông không hề nghĩ tới cô? Không hề nghĩ rằng sau này thế giới sẽ có thêm một đứa trẻ mồ côi là cô? Ông hèn nhát chọn con đường trốn chạy, nhẫn tâm bỏ mặc cô. Nếu là cậu, liệu cậu có làm thế không?
Địa điểm thi ở trường Thập ngũ trung [1], Phương Tồn Chính đưa cô đến rồi đứng đợi ngoài cổng trường. Ngày thi cuối cùng, thấy cô đang từ phía sau những người khác bước tới với vẻ mặt tươi cười, anh cũng theo đó mà cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy các cơ trong người mấy ngày nay căng cứng giờ lại mỏi nhừ.
[1] Trường trung học đứng thứ mười lăm thành phố.
“Có muốn đi đâu đó ăn mừng chút không?”, Phương Tồn Chính vui vẻ hỏi.
“Về nhà đi, cậu tôi và mọi người đang đợi”, Trần Uyển cũng nhếch miệng cười nói.
Cô nhìn gương mặt nghiêng của Phương Tồn Chính. Ngũ quan của anh ta chẳng hề khôi ngô tuấn tú, nhưng vẻ dũng mãnh thì hơn hẳn những anh chàng đẹp trai hào nhoáng. Anh ta cũng chưa bao giờ nói là thích cô, muốn cùng cô phát triển mối quan hệ như thế nào, nhưng hơn hai ngày nay anh ta luôn đứng ở cổng trường đợi cô.
Nếu cuộc sống vẫn như trước kia thì Trần Uyển sẽ chẳng thèm để mắt tới một người như Phương Tồn Chính, nhưng vòng xe vận mệnh đột ngột thay đổi, cô mới hiểu được con người mình trước đây thật quá đơn giản, hơn nữa còn thấy mình tự cao tự đại đến mức nực cười. Vào dịp Tết ấy, cô và tên “thái tử” ngông cuồng xấc xược Phương Tồn Chính trước mặt hoàn toàn giống nhau, chỉ có điều, cô có một người cha tốt, nếu không có cha thì vầng hào quang của cô cũng không bao giờ phát sáng. Phương Tồn Chính thì trái ngược hẳn, họ vật lộn với cuộc sống dưới đáy xã hội, dù cho tương lai có thoát được cuộc sống nghèo hèn hay không thì cuộc sống của họ đều khiến người khác phải ca ngợi.
Hai người họ vì đôi cánh vận mệnh khẽ vẫy, rồi cứ thế bay tới một điểm giao thoa. Tương lai cứ như thế trôi đi hay mỗi người một phương hướng tiếp tục tiến về phía trước? Cô chưa từng yêu ai, không biết khi yêu một người thì cảm giác sẽ như thế nào. Nếu giống như trong những bộ phim truyền hình, hai người vượt qua mọi trở ngại cuộc sống, đến chết mới được thảnh thơi hạnh phúc chính là tình yêu, vậy thì cô chỉ cảm kích đối với Phương Tồn Chính, ngoài ra còn là chút thương xót mà thôi.
“Có phải tôi vừa trở nên đẹp trai không?”, Phương Tồn Chính xoa xoa cằm, “Em cứ nhìn chằm chằm tôi năm phút rồi”.
“Cũng hơi đẹp trai, chẳng trách Hầu Tử nói cô gái xinh nhất tên là gì gì đó ở Đường Hội hằng ngày cứ quấn quýt bên anh.”
“Em đừng nghe những lời xiên xẹo của Hầu Tử”, mặt anh ta biến sắc.
“Lại sao thế? Chứng tỏ anh được ngưỡng mộ mà, không đúng sao?”
Phương Tồn Chính nghiến răng, “Nếu như có thể khiến em ghen tuông thì cả đời tôi chịu oan ức cũng không là cái thá gì, chuyện chẳng có gì mà Hầu Tử cũng đến tán hươu tán vượn với em”.
“Không được nói linh tinh thế”, cô hét lên.
“Thế này không ổn rồi”, anh ta lẩm bẩm, nghĩ ngợi thấy không yên tâm, lại nói: “Thật sự là không có chuyện gì, em đừng suy đoán linh tinh”.
“Cắt. Phải nói là không phải tôi có thành kiến nên coi khinh người khác đâu nhé, nếu anh muốn tìm bạn gái thì thật sự là không nên tìm đến mấy cô nương trong quán bar của anh. Mẹ anh không dễ dàng gì để nuôi các anh lớn đến thế này, vì vậy phải tìm cho bà một cô con dâu hiền lành, lương thiện, biết chăm sóc người khác.”
“Giống em?”, Phương Tồn Chính liếc nhìn cô, mừng rỡ.
Cô nói xong mới thấy hối hận, vội vàng đánh trống lảng, “Tôi không được, tính tình tôi không tốt. Anh hỏi Tiểu Vũ thì biết, nó ngày nào mà không bị tôi đánh chứ?”.
“Tiểu Vũ còn nói tôi là loại người thích bị người khác đánh, tôi và em có thể kết thành đôi đấy”, Phương Tồn Chính cười híp mắt, nói.
“Anh nói cái gì?”
“Không có gì”, anh ta lấp liếm.
Phương Tồn Chính biết rõ Trần Uyển và cậu của cô không thích “công việc” mà mình đang làm. Anh ta có thể thay đổi, hiện tại anh ta đang từng bước từng bước dịch chuyển về phía ánh sáng, chỉ là cần có thời gian mà thôi. May mà tuổi tác của họ không lớn, đợi khi cô tốt nghiệp đại học rồi thì anh ta cũng kiếm được một khoản tiền đủ để hiên ngang đứng dưới mặt trời. Đến lúc đó, còn ai có thể ngăn cản được chuyện anh ta đến với cô chứ? “Anh vừa hỏi em muốn ghi danh vào trường nào?”
Vẫn còn thời gian để tính toán số điểm của mình và điền vào ô nguyện vọng, với số điểm mà tự mình ước lượng, Trần Uyển thấy chắc chắn cô vào được Đại học Đông Bắc. Đông Bắc là trường đại học nằm trong bảng xếp hạng các trường đại học và cao đẳng trên toàn quốc, điều kiện khá tốt. Quan trọng là chi phí sinh hoạt trong tỉnh thấp, hơn nữa còn có thể chăm sóc gia đình. Cô nói: “Đại học Đông Bắc”.
Trước đây Phương Tồn Chính luôn lo lắng Trần Uyển sẽ đi tỉnh khác học, trong thời gian bốn năm sẽ xảy ra những chuyện gì thì khó có thể đoán trước được. Nếu như vẫn ở trong Tế Thành thì tốt quá, chỉ cần vẫn nằm trong địa bàn của anh ta thì dẫu thả con diều bay đi anh ta cũng không sợ không thu lại được. Phương Tồn Chính gõ gõ ngón tay lên vô lăng, miệng ngâm nga: “Chuyện học phí không cần lo, có tôi ở đây”.
Trần Uyển nhướng mày, “Cái tên tiểu tử Củng Tiểu Vũ đã nói gì với anh? Việc của tôi không cần anh quan tâm, cậu tôi sẽ lo cho tôi, nếu như không thể xoay xở thì có thể làm đơn vay tiền trợ cấp học tập”.
“Tôi cũng cho vay đó. Là hạng mục mới nên có thể em không biết, lãi suất bằng ngân hàng, nếu muốn thì em cứ đến chỗ tôi mượn là được rồi.”
Trần Uyển không thể mượn tiền của Phương Tồn Chính, với tính cách cứng rắn của cậu cô thì càng không thể.
Củng Tự Cường đắn đo mãi, cuối cùng chọn cách tìm đến đơn vị của cha Trần Uyển.
Lúc đó còn chưa thực hiện công cuộc minh bạch hoá trong công việc, lần đầu Củng Tự Cường đến Cục Nhà đất thì bị bảo vệ ngăn không cho vào, cho nên ông chỉ có thể đợi đến lúc tan ca rồi đi đến khu nhà ở cán bộ tìm Trưởng phòng Lưu - người đã lo chuyện hậu sự cho cha Trần Uyển mà lần trước ông đã gặp. Sau khi Củng Tự Cường nói rõ mục đích đến, Trưởng phòng Lưu mới làm vẻ mặt không biết phải làm sao, nói: “Lúc đó cục chỉ nói là lo cho Trần Uyển đến năm mười tám tuổi”, sau đó lại đùn đẩy, nói Phó cục là người phụ trách chuyện này lại đi phương Nam khảo sát vẫn chưa về, bảo Củng Tự Cường cứ về nhà đợi tin tức.
Củng Tự Cường vì vậy ngày nào cũng đến Cục Nhà đất trong vòng một tuần, đến nỗi còn quen cả nhân viên bảo vệ nên biết được số xe của Phó cục. Sáng sớm thứ Hai, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe đó tới, Củng Tự Cường vội vàng đứng ở giữa cổng lớn, rồi chặn xe lại. Người ngồi trong kéo cửa xe xuống hỏi có chuyện gì, ông nói ngắn gọn lý do, sau đó được mời vào toà nhà văn phòng.
Lúc đi ra, ông đã nhận được lời cam kết, Cục Nhà đất sẽ có trách nhiệm đóng một nửa học phí cho Trần Uyển. Củng Tự Cường đứng bên lan can sắt hồi lâu, nhìn góc toà nhà văn phòng. Cha Trần Uyển từng nằm ở chỗ đó, nội tạng vỡ nát, máu từ miệng và đầu tuôn ra xối xả, cơ thể bị biến dạng một cách kỳ lạ, ánh mắt mở to nhìn mông lung lên bầu trời.
Khoé mắt Củng Tự Cường nheo lại, lòng buông những tiếng thở dài, quay đầu bước ra khỏi cổng lớn của Cục Nhà đất.
Trần Uyển thấy cậu bước vào nhà với vẻ vui mừng khó hiểu, cô đi hỏi mợ, cuối cùng biết được nguyên nhân nửa tháng nay ngày nào cậu cũng đi sớm về muộn thì ra là vì lo học phí cho cô, cô đã cố nén nhưng không kìm được những giọt nước mắt. Cô trốn về căn phòng nhỏ của mình, nằm sấp lên giường và cắn vào một góc chiếc gối khóc nấc lên.
Lúc bước vào khuyên bảo thì mợ cũng lau nơi khoé mắt, cười trong nước mắt, nói: “Tiểu Uyển, đây là chuyện tốt, đừng khóc nữa. Những ngày tháng tốt đẹp còn ở phía trước, đến khi hai chị em học hành thành người, tìm được công việc tốt thì gia đình mình sẽ hết khổ”.
“Mợ à, nhất định con sẽ hiếu thảo với cậu mợ”, Trần Uyển vùi đầu vào lòng mợ, nghẹn ngào nói.
“Mợ biết con là đứa bé ngoan, rất có hiếu”, mợ vừa nói vừa lau gò má ướt nước mắt cho cô.
Tiểu Vũ cũng biết thời gian trước chị định bỏ học là vì muốn để cho nó có cơ hội học tiếp, tiếng khóc của chị truyền ra từ gian phòng giống như chiếc roi da đánh vào lưng nó, dường như còn đau hơn những trận đòn mà cha dành cho nó. Tiểu Vũ ngồi trên chiếc ghế trong sân, nhìn quyển sách giáo khoa đặt trên bàn, nắm chặt cây bút trong tay.
Trong thời gian nghỉ hè, Củng Tiểu Vũ không chơi bời lêu lổng như trước nữa, ngay cả sân bóng rổ ở trước cổng Thuần Dương quan cũng không còn thấy bóng dáng nó. Trần Uyển cũng giống nó, suốt kỳ nghỉ hè đều bận ở nhà phụ quán, có thời gian rảnh lại chui vào bếp nghiên cứu công thức nấu ăn của nhà họ Củng.
Nhà họ Củng có cuốn sách bí quyết nấu ăn gia truyền. Tay nghề của cậu là do ông ngoại đích thân truyền lại, cuốn sách dạy nấu ăn đó cậu cũng không đọc kĩ, nhưng thấy Tiểu Uyển rất có hứng thú với công việc bếp núc nên cậu đã mở hòm lấy nó cho cô.
Đó là quyển sách buộc chỉ theo lối cổ xưa, mặc dù đã được bọc bằng miếng vải dầu nhưng giấy vẫn ố vàng, còn có góc bị chuột cắn, chữ viết tay thể chữ Khải nhỏ rất tao nhã và thanh tú, có lẽ nó đã có tuổi thọ khá cao rồi. Trần Uyển vui mừng khôn xiết, từ khi có sách ngày nào cô cũng nghiên cứu. Chỉ là trong đó có ghi những nguyên liệu cô không biết tới, ví như “cua lửa”, cô tra trong từ điển mới biết đó là giống cua mai vàng, “bào phù” hoá ra chính là bào ngư, cô thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy.
Cậu thấy cô say mê đọc cuốn sách thì cười nói: “Gia đình mình đều ăn những món thường dân, cuốn sách đó trước đây cậu cũng có xem qua một, hai lần, toàn là những món cho tầng lớp thượng lưu, chúng ta không dùng được”.
Trần Uyển ngẩng đầu, đôi lông mi dài chớp chớp, ánh mắt rạng rỡ: “Cậu, sau này kiếm được tiền con sẽ mua những thứ này về nấu cho cả nhà ăn”.
Củng Tự Cường cười lớn: “Được lắm, có chí khí!”.
“Hai cậu cháu đang nói chuyện gì thế?”, mợ bước vào bếp hỏi.
“Tiểu Uyển nói sau này sẽ làm món bào ngư và vây cá mập cho chúng ta ăn”, cậu cười nói.
“Ăn bào gì?”, mợ vẫn chưa hiểu.
“Em đúng là quê mùa”, cậu đùa.
Mợ không vui: “Tôi lấy chồng thì theo chồng, lấy một gã quê mùa nên cũng quê mùa theo rồi. Thôi đừng nói chuyện đó nữa, vừa rồi có nghe con dâu nhà họ Chu nói bên đường phía tây xảy ra chuyện, có muốn đi xem sự tình thế nào không?”.
Nhà Trần Uyển ở đầu ngõ, rất gần con đường lớn phía tây. Cả nhà cùng bước ra khỏi tiệm, chỉ nhìn thấy ở bên đường phía tây lửa đang bốc lên hừng hực. Đang mùa hè, đã xế chiều rồi mà không khí nóng bức vẫn chưa tan hết, Trần Uyển theo cậu đến đó, càng đến gần càng cảm nhận được cái nóng như thiêu như đốt. Thế lửa rất mạnh, lúc xe cứu hỏa tới nơi thì lửa đã bén đến bốn, năm căn nhà rồi. Khi đã khống chế được lửa thì mấy căn nhà đó đã trở thành một đống hoang tàn.
Bốn bề xung quanh có tiếng người huyên náo, hiện trường hỗn loạn. Người đứng xem xôn xao bàn tán, có người nói căn nhà bị cháy là hộ nhà Đinh Tử, có người nói vụ cháy có điều kỳ lạ, nhất định là có người cố ý phóng hoả.
Đến khi lửa đã được dập tắt hoàn toàn thì người xem cũng thưa thớt dần. Trong không khí vẫn nồng nặc mùi khói bụi và cháy khét, cùng tiếng thở dài bất lực của mọi người.
Gia đình bị cháy nhà ngồi trên đường, tài sản lấy ra được chỉ có mấy thứ, người đàn ông ánh mắt thất thần, người phụ nữ ôm đứa con đang khóc rưng rức. Trần Uyển về đến cửa tiệm nhà mình mà bên tai vẫn còn lẩn quất tiếng khóc nỉ non kêu trời kêu đất của người phụ nữ đó.
Xem tiếp: Chương 09 - 10