1 Hôm nay là ngày thích hợp để mơ mộng. Đó là một buổi chiều tà, mặt trời cố ném những bóng nắng dài xuống đất xuyên qua những tàn lá dầy, nhưng hầu hết những tia nắng vàng yếu ớt ấy chìm lẫn vào các ngọn cây, để lại trên mặt đất những bóng huyền bí.
2 Ba năm sau "Faith," Renee cáu kỉnh nói, "dỗ Scottie đi. Nó cứ rên rỉ làm mẹ bực bội quá. " Faith bỏ mớ khoai tây cô đang gọt vỏ sang một bên, lau tay và đi ra phía cửa nơi Scottie đang đập tay lên cửa lưới và khẽ khụt khịt ngụ ý em muốn được ra ngoài.
3 "Tối qua ba không về nhà". Gương mặt Monica đau khổ trong khi đứng nơi cửa sổ phòng ăn. Gray tiếp tục ăn bữa sáng của anh, chẳng có gì làm anh mất ngon cả.
4 Gray cố gắng lái gần 1 cây số trước khi tay anh run đến nỗi anh phải dừng xe lại. Anh dựa đầu vào tay lái xe và nhắm mắt, cố cưỡng lại cơn hoảng hốt ập tới.
5 Mãi đến 10:30 tối hôm đó Gray và Bs Bogarde mới rời bịnh viện ở Baton Rouge. Mắt Gray cay xè vì mỏi mệt và người anh như tê đi sau một ngày đầy biến cố và chấn động tinh thần.
6 Mười hai năm sau, Faith Devlin Hardy trở lại Prescott, Louisiana. Sự tò mò đã là bạn đồng hành của cô trên con đường lái đến đó từ Baton Rouge, và cô đã không nghĩ sâu xa hơn lí do của sự trở về này.
7 "Vâng, đúng thế. Tôi muốn mọi thứ được tiến hành dưới tên của người đại diện. Cám ơn ông, ông Bible. Tôi biết tôi có thể trông cậy vào ông. " Giọng Faith ấm áp và vui vẻ, như có nụ cười trên môi trong khi cô nói điện thoại và ông Bible có lẽ đã nhận ra điều đó vì câu trả lời của ông làm Faith bật cười.
8 Ed Morgan cố tình ra tận cửa để gặp Faith khi cô bước vào tiệm rau của ông ta. "Rất tiếc," ông ta nói, trông không có vẻ tiếc tí nào. "Tôi không có đồ cô muốn mua.
9 Khi ra tới xe, người Faith ướt sũng, run lên vì lạnh và vì những phản ứng với chuyện đã xảy ra. Tay cô run rẩy khi cô cố tra chìa khóa vào ổ, và phải mất vài lần thử trước khi cô thành công.
10 Monica chần chừ trong phòng tắm, cần 1 ít sự riêng tư để bình tĩnh lại. Nó luôn luôn làm cô hốt hoảng, cảm giác mất tự chủ đó. Michael dường như không bao giờ cảm thấy điều đó, anh luôn thỏa mãn và hơi buồn ngủ khi anh rời khỏi cơ thể cô.
11 Faith cúp máy, đôi lông mày cau lại vẻ khó hiểu. Đây đã là lần thứ 6 cô gọi ông Pleasant mà không ai trả lời. Ông không có thư ký riêng, bà Pleasant từng làm nhiệm vụ đó và ông đã không đành lòng tìm người thay bà sau khi bà mất.
12 Máy fax đang chạy nên Faith không nghe được tiếng xe quẹo vào dừng trước sân nhà cô. Khi tiếng đập cửa làm rung chuyển cả cánh cửa trước, cô nghiêng người ngó ra cửa sổ.
13 Văn phòng của ông Pleasant nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà 2 tầng. Faith leo cầu thang, hi vọng chan chứa là cô sẽ thấy ông ở đó, là điện thoại của ông bị hư, là ông vẫn ổn.
14 Ngày hôm sau, Faith tìm thấy 1 mẩu tin nhắn trong xe cô, nằm trên ghế tài xế. Cô thấy miếng giấy gấp lại và nhặt lên, tự hỏi cô đã làm rớt giấy tờ gì.
15 Faith sôi máu khi cô rời khỏi đồn cảnh sát nằm trong tòa thị chính, dù cô đã cố kiềm chế sự nóng nảy. Gray đã dai dẳng khuyên cô rời khỏi Prescott suốt đoạn đường tới tòa thị chính, và cô càng giận hơn vì cảnh sát trưởng McFane đã đồng ý là cô không hoàn toàn an toàn nếu sống 1 mình như vậy mà không có hàng xóm bên cạnh.
16 Anh bế cô lên phía hiên trước nhà, nơi có các cánh cửa lưới bao bọc, bảo vệ họ khỏi muỗi và côn trùng cắn. Sợ mất vía vì sự xuất hiện bất ngờ của anh, và nỗi sợ đó không hề giảm bớt khi cô nhận ra anh, Faith không thể làm gì hơn là bám chặt vào vai anh khi anh nhấc cô lên trong tay và gọn gàng bế cô ngang bãi cỏ, về phía ngôi nhà nghỉ.
17 Cái điện thoại làm cô điên đầu suốt hôm đó. Faith đã tính đến chuyện gác máy nhưng lại tự nhắc mình là cô còn dùng nó để điều hành công việc. Cô không có đường dây dành riêng cho máy fax nên cô phải cần đến cái điện thoại.
18 Faith chưa bao giờ mắc cỡ như vậy trong đời cô. Khi cô về tới nhà, cô ào vào nhà, khóa tất cả các cửa lại như nó sẽ giúp được gì cho cô vậy. Cô không nhớ nổi đã lái về nhà, nhưng cô có thể nhớ lại chính xác từng bước cô đi xuyên qua tòa thị chính, với gương mặt đỏ bừng và đùi cô ướt nhẹp, dính lại với nhau, mỗi ánh mắt tò mò nhìn cô làm cô muốn dúm người lại.
19 Monica khóc 1 hồi sau khi Gray cúp máy, tay cô gấp lại trên bàn làm việc của anh và đầu cô gục xuống trên chúng. Những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát rỏ lên bề mặt bóng loáng của cái bàn và cô dùng tay sao lau đi, không muốn làm hư nước sơn của nó.
20 “Đồ khốn kiếp,” Monica tiếp tục thì thào với 1 giọng ráo hoảnh, không còn sức sống. “Đồ khốn kiếp. ” Faith ngồi trong xe tuần tra với Monica, ôm cô ấy khi cô khóc, để cô ấy nói khi cô ấy muốn.
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14