1 Luân Đôn Tháng 11, năm 1836 “Mẫu người ưa thích của cô là gì, cô Briars? Cô thích đàn ông tóc sáng hay sẫm màu? Chiều cao trung bình hay cao? Người Anh hay là người ngoại quốc?” Bà chủ nhà chứa thực tế đến đáng kinh ngạc, y như là họ đang bàn luận với nhau về đĩa thức ăn được phục vụ trong một bữa ăn khuya chứ không phải là về việc thuê một người đàn ông dành cho một buổi tối.
2 “Khoan,” Amanda hoảng hốt nói và quay đầu đi khi miệng Jack cúi xuống miệng cô. Môi anh ta ép vào má cô, luồng hơi nóng thân mật quét qua làm cô kinh ngạc.
3 Sau khi cha Amanda qua đời, việc quyết định chuyển đến Luân Đôn không phải là khó khăn. Cô có thể dễ dàng ở lại Windsor. Nó chỉ cách thị trấn khoảng hai mươi lăm dặm và cũng có một vài nhà xuất bản có tiếng ở đấy.
4 Tôi sẽ cho xe ngựa đến đón cô lúc mười giờ ngày mai. Tôi sẽ không đến. Có, cô sẽ đến. Nhớ đến cuộc trò chuyện làm Amanda bồn chồn cả đêm, nó cứ lặp lại mãi trong những giấc mơ của cô và khiến sáng hôm sau cô thức dậy sớm hơn thường lệ.
5 “Không, cô không giết hắn,” Devlin trả lời câu hỏi lo lắng của Amanda. “Tiếc thật, nhưng hắn sẽ sống. ” Bước qua người đàn ông đang nằm bất tỉnh, anh lập tức sải bước dài đến cửa, và mở toang cửa để lộ ra gương mặt đầy mong đợi của tên côn đồ được thuê.
6 Trước sự ngạc nhiên của Amanda, bản hợp đồng từ Jack Devlin không phải được mang đến nhà cô bởi cậu bé chạy việc, mà là bởi Oscar Fretwell. Người quản lý vẫn hấp dẫn như cô còn nhớ, đôi mắt màu ngọc lam ấm áp thân thiện, và nụ cười dễ mến.
7 Amanda nhận ra ý Devlin muốn nói rằng anh đã trở nên bị khuấy động bởi cuộc chuyện trò này. Cô choáng váng và thật ngượng ngùng khi phát hiện ra chính cơ thể mình cũng đã bị đánh thức bởi cuộc trao đổi thân mật.
8 “Here we come a-caroling Among the leaves so green; Here we come a-wand’ring, So fair to be seen, Love and joy come to you, And to you glad Christmas too…” (một đoạn nhạc mừng Giáng Sinh) Amanda mỉm cười và rùng mình khi đứng ở bậu cửa mở toang trong lúc cô, Sukey, và Charles đang lắng nghe tiếng trẻ con hát mừng trên bậc thềm trước cửa nhà mình.
9 Amanda lờ mờ nhận ra đêm đã dần về khuya, nhưng để chờ những người khách ra về dường như lại dài vô tận. Bọn trẻ mệt lử cuối cùng cũng được đẩy lên mấy cỗ xe ngựa đợi sẵn bởi những bậc phụ huynh đỏ ửng vì men rượu và không khí vui vẻ của ngày lễ.
10 “Chết tiệt, tất nhiên là anh muốn,” Jack nhìn cô đăm đăm với vẻ cam chịu thích thú khi anh gật đầu, “Nhưng anh phải biết em muốn sắp xếp cái chuyện quái quỷ này ra sao mới được.
11 Những họ hàng của Amanda không được vui bởi tin cô sẽ không về Windsor trong suốt mùa lễ. Thông qua chỗ chuyển thư nhanh, họ tỏ rõ thái độ bất bình khi được biết Amanda đã từ chối trả lời thư.
12 Mùa Lễ Hội Luân Đôn, với những bữa tiệc tối, khiêu vũ, liên hoan, và tiệc trà, đã bắt đầu trong tháng Ba. Những sự kiện đó dành cho mọi tầng lớp xã hội, nhưng đáng chú ý nhất là các buổi hội tụ buồn tẻ đến mức không chịu đựng nổi của những dòng tộc cao quý nhằm ghép đôi những người chồng tương xứng với những người vợ thích hợp để đảm bảo việc duy trì dòng dõi của họ.
13 Đi tuần tra lần cuối trong ngày, Oscar Fretwell đến từng lầu một trong tòa nhà để kiểm tra trang thiết bị và chốt cửa. Anh ngừng lại trước văn phòng của Devlin.
14 Cơn gió thổi lào xào qua những chiếc lá, mang theo mùi hương của đất trời tươi-mát cùng những đóa hoa oải hương. Amanda nghiêng người sang một bên ban công, nơi cô hoàn toàn được che khuất khỏi tầm nhìn.
15 Khi Amanda phác thảo những kế hoạch của mình cho tờ Coventry Quarterly Review, cô đã khám phá ra một điều bất ngờ và đầy mỉa mai—cuộc hôn nhân của cô với Jack đã trao cho cô quá nhiều tự do hơn cô đã tận hưởng lúc còn độc thân.
16 “Papa, cha lẽ ra phải bắt được con!” cậu bé hét lên, chập chững bước về phía người cha đang nằm dài trên cỏ. Jack lười biếng mỉm cười với cậu bé tóc đen đang đứng ở trên anh.