21 Chu Tiểu Bạch sợ hãi nhìn nam nhân kia, tấm chăn dưới người hắn đã trở nên nhăn nhúm đến đáng sợ, còn dính một ít thứ dơ bẩn gì đó, nhìn khuôn mặt khủng khiếp của nam nhân kia, Chu Tiểu Bạch cảm giác dạ dày của y một trận cồn cào.
22 Chu Tiểu Bạch không biết tại sao bản thân khi vừa nhìn thấy Vương Song Lam đi vào một gian phòng, trong lòng y liền dấy lên cảm giác xấu. Y nhìn quanh căn phòng một lúc, bên trong không có Huyễn Lam, hơn nữa cả căn phòng tạo cho y một cảm giác vô cùng tồi tệ.
23
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, không nói gì, chỉ trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Bạch hoài nghi hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Tiểu Bạch không thèm nghe lời hắn.
24
“Bệ hạ. ”
Quán Tố vừa đến chính là nhìn thấy một cảnh tượng. Ánh mắt của Mục Duệ Húc chứa toàn sự cô đơn, một mình ôm bình rượu ở chỗ này đối nguyệt độc chước(*), xem ra vị Đế Vương hăng hái thường ngày, lại rộ ra vẻ cô độc yếu đuối hiếm thấy.
25 Bây giờ tôi (lại) nhận ra một điều, nhận thức của tôi không giống với người bình thường. Trước giờ cứ hiểu ý mọi người dịch trực tiếp từ raw, tức là lấy raw bỏ vào qt, xong nhìn qt dịch nghĩa, rồi mình dịch ra từ câu văn của qt, cái nào không đúng như mình hiểu thì mò nghĩa gốc từng từ của nó trong cái khung nghĩa từ của qt, còn không dịch trực tiếp từ raw tức là dịch từ những bản convert mà những nhà khác đã làm ra, hoàn toàn không dùng đến qt:)))))), ai dè là không phải, dịch trực tiếp từ raw tức là DỊCH TRỰC TIẾP TỪ RAW, nói đơn giản là biết tiếng bông:)))))))).
26 “A Húc, mấy người Huyễn Lam đi đâu mất rồi. ” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt kinh hãi đột nhiên chạy vào, nhào đến bên cạnh Mục Duệ Húc đang xem tấu chương nói.
27 Chu Tiểu Bạch nắm lấy tay Mục Duệ Húc lôi ra ngoài, Mục Duệ Húc cứ như vậy cười cười để mặt Chu Tiểu Bạch kéo mình đi. Trương công công vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn bọn họ.
28 Ngày hôm sau, Chu Tiểu Bạch tràn đầy phấn khởi muốn đi đến Vọng Tương Lâu nổi danh nhất ở địa phương, lâu này một bên hướng thẳng ra hồ, nhìn mặt hồ lay động trong xanh, cảm nhận sự biến thiên của trời đất, văn nhân nhà thơ ngâm thơ đối nghịch, vô cùng khoái hoạt.
29 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy lần này ra ngoài Mục Duệ Húc lấy tiếng là vi phục xuất tuần, thế nhưng thực tế mục đích chính của Mục Duệ Húc là mang theo sinh vật Chu Tiểu Bạch được nuôi trong chuồng trường kỳ này đi ra ngoài hóng gió một chút.
30 Trong lúc dùng cơm Mục Duệ Húc cùng Chu Tiểu Bạch thuận tai nghe những khách nhân bàn sát vách kia bàn tán biết được người nhà này họ Giản, vị đại thúc đánh cá kia gọi là Giản Đại Ngư, vị đại tẩu thì họ Ngụy nhưng trong mấy năm qua người ở đây ai cũng quen miệng gọi nàng là Giản đại tẩu, còn tiểu nha đầu mà bọn họ gặp đầu tiên kia tên là Giản Ngư.
31 Sau khi ăn xong, Mục Duệ Húc sắc mặt đen xì xách Chu Tiểu Bạch đi ra ngoài. Thật sự nhìn thấy y nói chuyện như đĩa hát với tiểu nha đầu kia khiến hắn cảm thấy không vui tí nào.
32 Lúc Mục Duệ Húc quay về thì thấy Chu Tiểu Bạch đã tỉnh dậy, đang ngồi thẩn thơ ở trên giường, trong phòng tối om nhưng qua ánh trăng Mục Duệ Húc có thể thấy rõ làn da trắng nõn của Chu Tiểu Bạch, và đôi mắt giống như đang phát sáng của y.
33 Chu Tiểu Bạch có chút không tin nổi nhìn Mục Duệ Húc, trong mắt dường như ánh lên hào quang. Mục Duệ Húc vốn vẫn còn muốn giữ thể diện, nhất thời có chút khó chịu, hiện tại đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu Tiểu Bạch, thấy Chu Tiểu Bạch cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy thì sắc mặt Mục Duệ Húc có chút khó coi.
34 Giản Chu uống xong thuốc, nhìn ra bên ngoài thì sắc trời cũng đã chuyển đen, nhìn khung cảnh có chút tối tăm bên ngoài, Giản Chu trong lòng có chút khó chịu.
35 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Triệu làm như không thèm quan tâm, đứng bên cạnh Tử Vân vẻ mặt đắc ý, cầm trong tay một cái hộp, được chế tác từ loại gỗ tử đàn tốt nhất còn mang theo cảm giác vô cùng cao quý, hoa văn phức tạp rườm rà được trang trí bên trên càng khiến cho chiếc hộp có một cảm giác tôn nghiêm bất khả xâm phạm, Vương Triệu nhìn ánh mắt kính nể của mọi người, tâm trạng vô cùng đắc ý, nhếch miệng từ từ mở hộp ra.
36 Khi Chu Tiểu Bạch đem tin tức này nói lại cho Giản Chu, Giản Chu quả thực không thể tin được rằng nàng ta lại muốn gặp y! Mục Duệ Húc lạnh nhạt gật đầu, bảo với y rằng mọi chuyện thế nào đều do y lựa chọn, sau đó liền kéo Chu Tiểu Bạch rời đi.
37 Giản Chu trì trọng nhìn Tử Vân, không biết nên nói cái gì, Tử Vân như thế khiến y cảm thấy rất đau lòng, hơn nữa còn khiến y không biết phải làm thế nào cho phải.
38 Sinh vật này toàn thân trắng đen xen kẽ, tứ chi mềm mịn mang theo một ít bạch mao, đường cong thân thể rõ nét, ánh mắt…. thoáng ngây thơ, lỗ tai to, đuôi… nhìn cũng không tệ.
39 Cũng đã gần nửa năm kể từ lúc Chu Tiểu Bạch biến thành người, bây giờ y đã có thể bắt chước cưu xử hành động như một người thứ thiệt, tuy rằng đôi khi vẫn còn có chút ngớ ngẩn, nhưng khi nhìn vào vẫn không có vấn đề gì lớn lao.
40 Chu Tiểu Bạch đi dạo trong Ngự Hoa Viên mà tâm thần không yên, trải qua thời gian hơn một năm này, y mơ hồ đã biết được một vài thứ, nhưng những thứ đó giống như một tầng sương mù, mơ mơ hồ hồ, khiến y vẫn không thể hiểu rõ hết được.