21 Trong phòng thẩm vấn rộng mười thước vuông giờ phút này càng yên lặng hơn.
Hô hấp của người lái xe trở nên ồ ồ, gương mặt đỏ lên, ánh mắt sung huyết, ngay cả thân thể cũng đổ về phía trước… Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn dừng ở đây.
22 “Tính tình của Cố thiếu gia tôi cũng có nghe thấy. ”
Cũng không cần Chu Hành cân nhắc nên nói tiếp như thế nào, Hạ Hải Lâu ngồi trên sô pha nhẹ tay lay ly rượu trong taychủ động đưa ra một cái thang.
23 Chuyến du lịch dã ngoại bốn ngày ba đêm và hoạt động cực hạn?
Lúc ấy Hạ Hải Lâu lập tức đồng ý, loại du lịch dã ngoại này trong ba năm nay hắn thật sự là chơi cùng với người trong giới không ít – từ nhảy núi nhỏ đến nhảy xuống từ ngọn núi cao nhất, leo từ núi thấp đến núi cao nhất – hắn chỉ hy vọng Cố Trầm Chu cho dù là lấy cớ kéo hắn ra khỏi kinh thành, ít nhất cũng đừng sắp xếp tiết mục nào quá cũ.
24 Đối với đám người đi cắm trại dã ngoại mà nói, ban đêm trong rừng rậm luôn không có quá nhiều trò chơi.
Ăn bữa tối xong, Hạ Hải Lâu nhìn đồng hồ trên tay: Bảy giờ tám phút.
25 Hạ Hải Lâu tách ra từ lúc nào?
Cố Trầm Chu nhíu mày dừng chân lại, cao giọng gọi:
“Hạ thiếu gia?”
Tiếng lá cây cọ vào nhau vang lên ‘xào xào’ đáp lại tiếng gọi to của Cố Trầm Chu – nhưng cũng chỉ có như vậy, tiếng đáp lại từ đầu đến cuối vẫn không hề xuất hiện, Hạ Hải Lâu cũng không biết là đã chạy đi đâu rồi.
26 Hạ Hải Lâu tỉnh táo lại trong tiếng gầm rú cực lớn của tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng.
Hắn vừa mới mở mắt ra liền cảm thấy cả người mình đều đang lơ lửng, bên cạnh có một người đang vừa đỡ lấy hắn vừa hô lên mấy câu gì đó.
27 … Thế này thì đau cỡ nào đây.
Tôn Phái Minh nhìn cái bàn và tay của Cố Trầm Chu, trong đầu nhịn không được liền toát ra một ý niệm như vậy.
Ngược lại là Cố Trầm Chu, sau khi trải qua cơn giận dữ trong nháy mắt thì rất nhanh thu hồi cảm xúc lại, một lần nữa tựa vào sô pha nói với Tôn Phái Minh:
“Ảnh chụp này là người kia đưa cho Tôn thiếu gia?”
Tôn Phái Minh gật nhẹ đầu:
“Không có chút mồi câu như vậy, vì sao nhà họ Tôn lại cắn câu chứ? Mấy thứ này vốn là muốn thả vào trong xe của Vệ thiếu gia, Cố thiếu gia đến thật là đúng lúc.
28 Ngày hôm sau, lúc Cố Trầm Chu đi thăm Hạ Hải Lâu thì thời gian không còn sớm nhưng cũng không muộn, vừa đúng chín giờ như đã nói với Vệ Tường Cẩm ngày hôm qua.
29 Chuyện của Thi San cuối cùng cũng không tra ra được gì, trên một tờ giấy mỏng manh toàn là mấy lời khách sáo của quan chức, quan trọng nhất là bọn họ cũng không biết người đang ở chỗ nào.
30 “Nói thật thì tôi cũng có chút ngoài ý muốn. ”
Cố Trầm Chu từ tốn nói:
“Tôi không ngờ rằng sau khi Hạ thiếu gia biết tôi muốn đến huyện Thanh Hương lại lái xe đuổi theo nhanh đến thế.
31 Cho dù là vài phút trước tận mắt nhìn thấy đất đá ập xuống, Cố Trầm Chu cũng không có cảm giác không nói nên lời như lúc này.
“Hạ… Bác gái không không phải là đang nằm trong khu mộ sao?”
“Ai biết là thứ tro cốt gì được đặt ở đó?”
Hạ Hải Lâu nheo mắt, tươi cười trên mặt rất kỳ lạ, vừa tàn khốc lại vừa sảng khoái.
32 Hành động điều tra mà không có chút manh mối nào nói thật ra là vô cùng tẻ nhạt.
Ngày đó sau khi tách ra trước cửa phòng trong nhà khách thì Cố Trầm Chu không hề để ý đến động tĩnh của Hạ Hải Lâu – người này vốn là một trong những mục tiêu quan trọng của anh sau khi về nước nhưng không phải là mục tiêu chủ yếu trước mắt, hơn nữa anh vẫn luôn có cảm giác Hạ Hải Lâu thực sự không phải chỉ là dáng vẻ hiện tại – mà là dồn hết toàn bộ tinh lực lên người vị bí thư huyện ủy đương nhiệm của huyện Thanh Hương này.
33 Việc nhỏ xảy ra ở huyện Thanh Hương cũng không gây ra bao nhiêu ảnh hưởng đến kinh thành.
Cố Trầm Chu quay về kinh thành thậm chí còn không nói mấy về chuyện xảy ra khi mình ở thôn Thanh Tuyền, chỉ kể lại đơn giản những việc mình trải qua trong vụ án kinh tế của bí thư Huyện ủy huyện Thanh Hương với Cố Tân Quân và ông ngoại ông nội nhà mình, sau đó ném chuyện này ra sau đầu.
34 “Hạ thiếu gia. ”
Cố Trầm Chu bất chợt quay lại đối diện với Hạ Hải Lâu.
Khoảng cách trong toilet không lớn, hai người tuy rằng không có thể hình cao lớn nhưng cũng không gầy yếu, Cố Trầm Chu bất chợt quay đầu lại khiến hai gương mặt cách nhau quá gần, Hạ Hải Lâu hơi choáng váng một chút lại cảm thấy mình bị đối mắt đen sâu thẳm kia nhìn thấu.
35 Dưới chân núi của Chính Đức Viên có một cái hồ thiên nhiên.
Ông cụ Cố ngoại trừ thích trồng hoa nuôi cá ra thì lúc không có việc gì cũng có thói quen thả câu, hôm nay lúc Cố Trầm Chu quay về thì vừa lúc đuổi kịp được ông nội của mình đến bên hồ thả câu.
36 Anh Trịnh anh Trịnh anh Trịnh anh Trịnh –
Ngón tay Trịnh Nguyệt Lâm bắt đầu run rẩy kịch liệt, bà bất chợt dùng sức đẩy ngăn kéo vừa bị kéo ra vào, ngay cả ngón tay vừa rồi còn đặt trong ngăn kéo bị kẹp mạnh vào cũng không có phản ứng.
37 Chuyện của Trịnh Quân Đạt vẫn chưa chấm dứt, chỉ là đưa đến cho nhiệm kỳ mới bắt đầu một chút nhạc dạo bé nhỏ không đáng kể mà thôi.
Thuyên chuyển công tác từ trung ương đến quan chức địa phương, thay đổi chính sách, đề bạt và chỉnh đốn, mỗi một việc sau vẻ ngoài bình thường đều chứa đựng rất nhiều thâm ý.
38 Địa điểm tụ hội lần này vẫn ở trên trường đua bí mật mà Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đua xe lần trước, khu giải trí Ánh Sao.
Lúc Cố Trầm Chu đi vào khu giải trí Ánh Sao thì toàn bộ xe đua đều đã được chuẩn bị tốt trên đường đua, có vẻ chỉ chờ anh đến đây là sẽ xuất phát.
39 Cố Trầm Chu không đến mức hiểu sai ý của những lời này, nhưng mà… mục đích thực sự của Hạ Hải Lâu khi nói những lời này là gì? Hắn muốn mượn việc này để che giấu điều gì?
— Hay là đối phương thật sự có tâm tư như vậy?
Cố Trầm Chu nghĩ đến đây lại thầm khẽ lắc đầu: Trong giới này, muốn quyền thế có quyền thế, muốn tiền tài có tiền tài, có dạng trai gái ngoan ngoãn xinh đẹp nào không thể cướp đến tay được? Tội gì phải bám chặt lấy anh? – Anh biết bản thân mình, lực hấp dẫn đương nhiên không phải là không có, còn rất cao, bên ngoài cũng có rất nhiều người muốn làm tình nhân của anh.
40 Một đấm mạnh mẽ này thật sự là nằm trong dự đoán, Hạ Hải Lâu nghiêng đầu tránh thoát. Nhưng Cố Trầm Chu tiếp tục lên gối đá mạnh vào eo hắn!
Hắn đau đến mức cuộn mình lại, tiếp đó liền cảm thấy cổ họng mình đau đớn, thân thể vọt lên, trước mắt hoa lên một lúc lâu rồi mới phát hiện ra mình bị Cố Trầm Chu bóp cổ nhấc thẳng lên rồi lại ném mạnh xuống giường, hiện tại hai người vẫn là quấn lấy trên dưới, động tác cũng không khác quá nhiều, nhưng vị trí quan trọng nhất thì đã tráo đổi một chút.