21 Nếu có thể lựa chọn, Đoan Mộc Nhan tình nguyện đem tất cả triệt để quên hết.
Ác mộng giống như lúc còn nhỏ, cả người đẫm máu mà dần dần leo lên vị trí Giáo chủ, gạt không đi, tẩy không sạch bàn tay dính đầy máu này.
22 Sau đêm đó, hai người dù không hẹn nhưng cũng không nhắc lại bất kì điều gì trước mặt đối phương, cái giấc mộng kia cũng mau chóng bị vứt đi.
Lương Cảnh vẫn ở tẩm cung của Đoan Mộc Nhan, cùng dùng bữa, cùng ở cùng phòng, ban đêm ôm nhau mà ngủ.
23 Đoan Mộc Nhan vào cung từ đầu hạ, bây giờ đã gần sang thu, cũng chưa từng một lần đến tẩm cung Thái hậu vấn an, Thái hậu cũng chỉ biết mặt mũi dáng dấp hắn qua tranh vẽ.
24 Đổng thái y được mời đến, cùng Lương Cảnh ầm thầm nói chuyện với nhau đã được một hồi lâu
Hắn tin rằng không có bệnh nào là không chữa được, nhưng những bệnh kiểu do võ công tâm pháp gây ra này, hắn chỉ là một thái ý văn nhược (nho nhã yếu đuối) thì làm sao mà hiểu được, chỉ có thể nói bó tay toàn tập.
25 Lương Cảnh đi tẩm cung Thái hậu thỉnh an.
Thái hậu trang phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên điện, cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng quạt mát cho nàng.
“Hoàng thượng hai ngày nay có khỏe không?”
“Nhờ phúc mẫu hậu, rất tốt.
26 Xe ngựa nhiều ít gì cũng sẽ xóc nảy, Đoan Mộc Nhan nguyên bản gối đầu lên chân Lương Cảnh nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho Lương Cảnh một chốc lại một một chốc vuốt ve đỉnh đầu hắn, thoải mái không muốn mở mắt.
27 Hai người một bạch một lam sóng vai đi đến khách điếm.
Nam tử mặc bạch y trang phục mộc mạc, mặc dù khuôn mặt không gì nổi bật, nhưng khóe miệng luôn mỉm cười.
28 “Ta………. ” Mạnh Trúc bị Lương Cảnh lần thứ hai đánh gãy, cuối cùng đem ánh mắt sáng rực nhìn Đoan Mộc Nhan thu hồi lại, chuyển hướng nhìn sang Lương Cảnh, nghiêm mặt nói: “Các hạ xuất hiện ở nơi này, chắc là có chuyện quan trọng.
29 Mạnh Trúc nói vô cùng tường tận, Lương Cảnh gật gật đầu: “May mà Minh Chủ chỉ điểm, bằng không biển rộng mênh mông, chỉ sợ chúng ta khó tìm được bóng dáng.
30 Giờ ta mới nhận ra, khả năng edit H của ta lại tệ đến vậy T>T. Một chương này, ta phải vật vã đến hai ngày mới xong, mà từ ngữ vẫn còn rất cứng.
Thành thật xin lỗi mọi người.
31 Mắt thấy thời tiết càng lúc càng trở lạnh, Lương Cảnh cùng Đoan Mộc Nhan liền thần tốc trong đêm, sau vài tháng đi đường, cuối cùng cũng đến được bên bờ Nam Hải.
32 Mặt trời lặn, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo, Đoan Mộc Nhan trong giấc mộng vô ý thức hướng đến lồng ngực ấm áp của Lương Cảnh mà dán vào, Lương cảnh liền lấy một kiện áo khoác, đem hắn chặt chẽ bao lấy.
33 Đoan Mộc Nhan nghe thấy có người gọi hắn.
“Tiểu Nhan? Tỉnh lại, Tiểu Nhan?”
Khớp xương toàn thân như bị ai đó cắt đứt, mệt mỏi rã rời lại rất đau đớn, cố gắng động đậy ngón tay cũng rất khó khăn và mệt nhọc, lục phủ ngũ tạng giống như bị lửa thiêu đốt, vô cùng đau đớn, hắn cảm thấy dường như chính mình đang quay lại cái ngày ở dưới vách núi ấy, lúc vừa mới hồi phục lại ý thức.
34 Lương Cảnh thấy vẻ mặt buồn rầu u ám của hắn, liền biết hắn lại đang để tâm vào chuyện vụn vặt, vội vàng kéo tay hắn qua, cố tình trêu ghẹo nói: “Làm sao a, tổn thương eo Tiểu Nhan liền ghét bỏ ta ư?”
Đoan Mộc Nhan bị y hỏi ngược lại, nhất thời thần trí cũng quay trở về, kìm nén nói: “ Lúc nào rồi, còn nói những câu như thế hả!”
Lương Cảnh sờ sờ tóc hắn nói: “Chớ suy nghĩ lung tung, ta còn muốn dựa vào Tiểu Nhan võ công độc bộ giang hồ đây bảo vệ a, đi mau thôi.
35 Buồn lắm cơ, sao không thấy ai comt hay thả tim cho ta thế, cũng gần hết dồi, dạo này bệnh làm biếng tăng cao nên tới giờ mới nhả chương mới. Không biết có ai mong truyện của ta không T>T.
36 Lương Cảnh vẫn chưa nghiên cứu kĩ về phương pháp bát môn thôi diễn, cũng may có thể từ dịch số chi đạo mà suy ra, cũng có thể mò mẫm ra một chút môn đạo.
37 Yến Tê trong tay cầm theo mấy con rắn còn sống, Lương Cảnh vừa trải qua một trận độc rắn dằn vặt, thấy vậy không khỏi cảm thấy ngũ tạng có chút cảm giác cuồn cuộn.
38 Lương Cảnh vắt hết óc cũng không nhớ nổi cữu cữu của mình với người này có liên hệ gì, bất quá y vừa bảo có, thế thì cũng không tệ.
“Các hạ cùng Hề Xuyên đã là cố nhân, việc ta sở cầu có thể cân nhắc lại một chút không?”
“….
39 Yến Tê ngậm một cọng cỏ trong miệng, bệ vệ ngồi xổm xem Đoan Mộc Nhan “dằn vặt” đám gỗ dưới đất, không hề quan tâm chút nào đến hình tượng bất nhã của mình.
40 Lương Cảnh nửa đêm bị đau đớn hành hạ mà tỉnh giấc, bên tai lúc này chỉ còn tiếng chim ríu rít hót cùng tiếng nước chảy.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên giường đã trống không, Yến Tê vốn dĩ nên ngủ say cũng đã biến mất.