21 "Sao lại không đi? Chẳng phải Sùng Cổ vẫn coi việc phá giải án oan trong thiên hạ là trách nhiệm của mình ư? Hôm nay vừa tra ra hàng loạt chứng cứ, sao không chịu đến tìm Quỳ vương thảo luận? Chẳng phải chúng ta có phát hiện quan trọng à?"
Hoàng Tử Hà bất lực nhìn gã bằng ánh mắt vật nài: "Tử Tần đừng hỏi nữa, tôi.
22 Tiệm đồ gỗ Lương Ký đặt ở chợ Đông nhưng xưởng chế tác lại nằm mãi phía Nam thành. Lý Thư Bạch đã đến đây một lần, cũng coi như thông thuộc đường sá, xăm xăm đi thẳng vào gian phòng nhỏ phía Đông.
23 Hoàng Tử Hà về đến căn nhà ở phường Vĩnh Xương thì thấy Vương Uẩn đang ngồi đợi.
Cô bỗng cảm thấy bàn tay vừa bị Lý Thư Bạch nắm nóng rực lên, bất giác chột dạ.
24 Tiên nữ bay xa, pháo hoa cũng tắt lịm, nhưng màn kế tiếp sau đó còn rực rỡ hơn, như sao sáng đầy trời, hào quang xoay chuyển khiến cô hoa mắt, song chỉ nháy mắt tất cả đã thu lại, hóa thành một vầng trăng sáng.
25 "Đúng đấy ạ, cha cứ ngồi đây, để con vào dâng hương thay cho, Phật Tổ không trách tội đâu mà. " Nghe con trai nói vậy, Trương Vĩ Ích liền cầm nén nhang hướng vào chùa bái vọng ba vái, rồi theo hai người Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần ngồi xuống một tảng đá nghỉ chân.
26 Mồng một Tết, đường phố Trường An vắng ngắt. Trừ các chùa miếu và đạo quán, dân chúng chủ yếu ở nhà, không đi đâu cả. Phải đến mồng ba trở đi, các nhà mới mở cửa đón khách, tới thăm hỏi nhau.
27 Lý Thư Bạch chẳng buồn đếm xỉa đến Vương Tông Thực, chỉ chăm chú nhìn thi thể Lý Nhuận trong lòng. Thật lâu sau, mới nhẹ nhàng đặt y xuống vạt cỏ úa tàn cạnh đó, đứng dậy sửa lại vạt áo, hỏi: "Nếu bản vương nói mình không giết Ngạc vương, ngươi có tin không?"
Vương Tông Thực lắc đầu, giơ tay trỏ quân sĩ Thần Sách quân xung quanh: "Vương gia giết hại Ngạc vương, Ngạc vương đích thân chỉ mặt hung thủ, hơn trăm binh lính Thần Sách quân của hạ quan đã tận mắt chứng kiến!"
"Vậy thì đi thôi.
28 Cảnh Dực và Cảnh Hằng giật mình, quay sang nhìn nhau nín lặng.
Hoàng Tử Hà cúi đầu trầm ngâm giây lát rồi nói: "Thực ra tôi cũng chỉ suy đoán được đôi điều thôi, vẫn phải nhờ hai vị giúp tôi xác minh lại.
29 Thực lực chênh lệch quá xa, trong trời đất này, còn ai cứu vớt được y, còn ai xốc lại được sơn hà, vá víu lại nhật nguyệt?
Áp lực nặng nề không chừa cho mảy may hy vọng, khiến ngực cô đau như cắt, hơi thở dồn dập.
30 "Lưu tri sự bộ Hình hay đến đây hôm nay lại vừa đến, còn dẫn theo Ngô công công ở Tông Chính Tự, nghe nói là mời thiếu gia đến phủ Ngạc vương. "
Chu Tử Tần nhìn Hoàng Tử Hà, vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc, đáp: "Được rồi, ta đi ngay.
31 Hoàng Tử Hà quay về căn nhà ở phường Vĩnh Xương. Trời lạnh cắt da, người hầu kẻ hạ đều trốn trong phòng, khiến căn nhà càng thêm quạnh quẽ.
Một mình cô băng qua hành lang, ánh chiều tà từ bên kia cây cột hắt qua, bước qua bóng cây cột này, qua một khoảng nắng ấm, rồi lại bị bóng của cây cột tiếp theo nuốt chửng.
32 Hơi thở y ngừng lại một nhịp, đôi tay ôm cô dường như cũng siết chặt hơn: "Y chịu dẫn cô đi gặp ta ư?" "Vương Uẩn đối với tôi rất tốt. Hơn nữa dù y có mưu mô gì, tôi cũng mặc kệ.
33 Chu Tử Tần tha thẩn rời khỏi chợ Tây, tay trái xách con thỏ hoang dùng để giải phẩu, tay phải ôm vò nước biển để rửa vết máu, đi thẳng đến Đoan Thụy Đường.
34 “Kiểm tra rồi, hung thủ là tay lão luyện, một dao cắt đứt cổ họng luôn. Ta dám bảo đảm, bấy giờ máu còn bắn ra xa ba thước. Ây da, lúc ấy cô ở bên trong thật à? Sao không tỉnh giấc nhỉ?”
“Tôi nghĩ chắc đã bị người ta bỏ thuốc nên mới ngủ say thế.
35 A Thực ngây ra, há hốc miệng, trỏ vào mình: “Tôi ư?” “Phải, chính là cậu, hay nói chính xác hơn là, giọng nói của cậu. ” Hoàng Tử Hà lấy cuốn Quy Nội kinh từ tay Chu Tử Tần, đặt trước mặt hắn, “Nhờ cậu đọc lại một lượt tên các vị trong đơn thuốc này.
36 “Đại sư nọ vào không lâu sau thì các hoàng tử cũng được triệu vào. Lão đang đợi thì các hoạn quan nói không cần nữa, nên lão đành ra về. Cung Đại Minh rộng thật đấy, lão được một hoạn quan già dẫn ra ngoài, vừa đi vừa ngắm các cung điện xung quanh, khi tới cửa cung thì thấy Chi Vĩ đã đứng đó đợi sẵn, trò chuyện mấy câu lại thấy có người đưa đồ đến, nói là bệ hạ ban thưởng.
37 Xe ngựa nhắm thẳng hướng Tây, rồi dừng lại cạnh cửa Khai Viễn.
Đám đông xúm xít ở đó, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên tường thành, xôn xao bàn tán. Giữa tiếng ồn ào, Hoàng Tử Hà xuống xe, ngước nhìn lên tường thành cao ngất phía trên cửa Khai Viễn.
38 Hoàng Tử Hà gật đầu nhíu mày: "Nhưng gia chắc cũng biết, giờ các tiết độ sứ đã rục rịch không yên, tôi e rằng. . . "
"Là chuyện của Chấn Vũ tiết độ sứ Lý Vịnh ư?" Lý Thư Bạch thong dong hỏi: "Yên tâm đi, hắn xuất thân thương nhân, lúc cầm quân đánh trận không thu phục được thuộc hạ, chẳng làm nên trò trống gì đâu.
39 Phường Vĩnh Xương tuy ở gần cung Đại Minh, nhưng giờ đương lúc hoàng hôn, nhà nhà khói bếp, đóng cửa cài then, nhất thời quang cảnh có phần hiu quạnh.
40 Tông Chính Tự dù sao cũng không phải nha môn tư pháp, tôi một mình điều tra, không có ai giúp sức, rất khó mở rộng, huống hồ án này liên quan tới hai vị vương gia cùng đủ thứ dây mơ rễ má trong triều, vướng chân vướng tay, biết bắt đầu từ đâu được?"
"Ta sẽ giúp cô! Chúng ta.