21 Thang Ân Nặc gần như nắm trong tay nền điện ảnh ở thành phố B. Ở đây, chị ta có hai công ty sản xuất phim truyền hình, một công ty quản lý và một công ty thiết kế trang phục.
22 Ngọn lửa tức giận trong lòng Tiểu Ái vẫn luôn âm ỉ, tuy ngoài mặt thì cố tỏ ra ngoan ngoãn, thỏa hiệp, nhưng trong lòng thì vẫn dự tính lái đi tiếp. Nhân lúc Dung Kỳ không để ý, cô cấp tốc đóng hệ thống định vị toàn cầu GPS và điện thoại vô tuyến tần số cao, tiếp đó làm bộ làm tịch tiếp tục dựa vào vô lăng.
23 Lúc Thôi Thái Dạ gặp Tiểu Ái, đã là ba ngày sau khi cô quay về. Trong ba ngày đó, bất kể anh liên lạc như thế nào, cũng không thể tìm được cô. Ngoài tức giận, thì anh lo lắng nhiều hơn, sợ sẽ xảy ra chuyện với cô.
24 Tính ra đây có lẽ là lần thứ ba Tiểu Ái đến căn hộ trên tầng thượng của tòa cao ốc này. Hai lần trước cô bị khiêng đến, chỉ có lần này là chính thức dùng chân của mình mà bước vào.
25 Rất lâu sau, Tư Nhã hỏi Tiểu Ái, lúc đó lý do chia tay với Thôi Thái Dạ rốt cuộc do hai người kia bất ngờ xuất hiện, hay là ngay từ khi bắt đầu cô đã không thật lòng với mối tình đó?Trước câu hỏi quá rõ ràng này, Tiểu Ái chỉ thư thái mỉm cười.
26 Tư Nhã nghe xong, ném vút chiếc váy dạ hội ngắn bằng vải voan mỏng rồi nói: “Vì thế, đây chính là lý do cậu đột ngột chạy đến chỗ mình muốn tạm trú sao?” Cô thở dài: “Cái ổ đáng thương của tôi ơi!”“Gần đây cậu đã đóng mấy bộ phim, cát-xê cũng không phải ít.
27 Dung Kỳ không nói cho Tiểu Ái biết tại sao lại muốn đến đây, cô chỉ nghe lời anh lên xe. Tiểu Ái nghĩ anh muốn đem những chuyện quan trọng nói với người đã không còn trên đời này nữa và cũng có lẽ là người duy nhất anh có thể nói.
28 Dung Kỳ bắt đầu bận rộn trở lại với vai trò đạo diễn, điều này khiến Tiểu Ái vô cùng vui mừng. Như vậy có nghĩa là cô có thể thoải mái tinh thần, không bị anh theo dõi mỗi ngày.
29 Tiểu Ái không ngờ sẽ phải giặt áo bằng cách này. Cô đứng trong nhà tắm, vừa dùng tay vô thức vẽ tròn tròn trên bệ rửa mặt, vừa đỏ mặt lắp ba lắp bắp: "Anh đừng cởi ở bên ngoài.
30 Hạ tuần tháng tám, theo lời hứa Dung Kỳ hoàn thành xong công việc, đưa Tiểu Ái đến Pháp. Trạm dừng chân đầu tiên của họ là Paris, sau khi xuống máy bay, họ ở lại đó một đêm rồi liền đến ga tàu Lyon.
31 Dung Tiểu Ái không ngờ mình lại có thể lạc đường. Cô chẳng qua chỉ muốn đi dạo loanh quanh, nào ngờ những con phố cổ ở Nice lại phức tạp đến vậy, rẽ vào vài chỗ ngoặt liền không biết mình đang đứng ở đâu nữa.
32 Tuy đã lường trước rằng khi về nước, tình hình có thể sẽ xấu đi, nhưng cục diện này khiến Tiểu Ái trở tay không kịp. Khi họ đang đẩy hành lý còn chưa bước ra khỏi sân bay, thì thấy cánh phóng viên cầm máy ảnh ồn ào vây kín chỗ cửa ra vào.
33 Tiểu Ái biết tại sao anh lại như vậy, đổi lại là cô, cô cũng không tin giữa người thân sẽ xảy ra quan hệ vượt qua lí lẽ thường tình. Hiện tại, cô nói với anh sự thật, chỉ hi vọng anh có thể từ bỏ ý định đến gặp bố mẹ cô.
34 Tiểu Ái ngắt điện thoại của mẹ, co người ngồi trên ghế sô-pha tại căn biệt thự, mặt mày nhăn nhó như quả mướp đắng. "Em sao vậy?" Dung Kỳ bước xuống cầu thang, từ sau sô-pha anh hơi khom người về phía cô.
35 Lần bắt cóc này, quả nhiên không hề giống với lần trước có máy bay tư nhân, nữ tiếp viên hàng không dịu dàng và món bò bít-tết thơm phức. Sau khi bị ném vào xe, hai mắt Tiểu Ái bị bịt kín mít, đường đi lắc lư rất lâu, theo suy tính của cô, chắc là đã ra khỏi khu thành phố ồn ào đến một vùng ngoại ô yên tĩnh.
36 Tiểu Ái có cảm giác như mình đang nằm mơ. Cô tự nhủ như vậy, bởi nếu không phải đang mơ thì sao có thể thấy Dung Kỳ đang mỉm cười nhìn mình dịu dàng đến thế! Chẳng phải cô đã không nghe lời anh, lẳng lặng một mình rời khỏi bữa tiệc, nên mới gây ra cơ sự này sao?
"Cảm giác thế nào? Có đau chỗ nào không?" Dung Kỳ cúi thấp đầu xuống, ánh nắng ngoài cửa sổ chậm rãi chiếu lên gáy và khuôn mặt nhẵn bóng như men sứ của anh, rồi khúc xạ ra những ánh sáng dịu dàng mê người.