Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trạch Thiên Ký Quyển 2 - Chương 288: - 299: Đời Người Nếu Chỉ Như Lúc Mới Gặp (p1)

Chương trước: Quyển 2 - Chương 287: Huyền Sương Khí Tuyết Sơn Tông Cùng Cái Tát Và Máu Độc



Không biết vì sao, tốc độ Trần Trường Sinh nói chuyện chậm hơn bình thường rất nhiều, giống như là đầu lưỡi không linh hoạt, vừa chậm vừa trì trệ.

Từ Hữu Dung không trả lời, nàng khó khăn chống xuống đất mặt ngồi dậy, vô lực dựa vào vách đá rồi ngẩng đầu lên, chỉ có điều một động tác đơn giản như vậy cũng làm sắc mặt của nàng tái nhợt thêm mấy phần, nàng nhìn lão già đã chết phía trước, nhìn gương mặt già nua lấm tấm vết ban, trầm mặc không nói gì.

Đó là thời khắc nguy hiểm nhất trong cuộc đời nàng, nàng triệt tiêu Đồng cung, giả ý đánh bất ngờ, sau đó đương nhiên thất bại, cố ý bị Bạch Hải khống chế chính là muốn để trưởng lão của Lạc Dương Tông hút máu của mình, bởi vì chỉ có nàng biết trong máu có độc của Nam Khách.

Kế sách cực kỳ mạo hiểm và ghê tởm này quả nhiên thành công, nhưng chính như lúc trước nàng từng hồi hận, nếu không phải thời khắc cuối cùng Bạch Hải bị cái tay kia đẩy ra, như vậy trước khi hắn trúng độc bỏ mình thì sẽ hút cạn máu Chân Phượng của nàng, như vậy nàng sẽ thật sự đi tìm chết.

Nghĩ đến đây, nàng nhìn Trần Trường Sinh, tay phải giữ Đồng cung trước người, vẻ mặt hờ hững, có vẻ xa cách ngàn dặm.

Thiếu nữ thanh tú vẻ mặt hờ hững, toát lên vẻ quý khí cực kỳ thanh cao, nếu như là thiếu niên bình thường, thấy cảnh này sẽ tự biết xấu hổ, sau đó thầm sinh ái mộ, hoặc là sẽ cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích nên không thoải mái, nhưng cả hai loại cảm giác này Trần Trường Sinh đều không có. Ở kinh đô, hắn từng ở chung với Mạc Vũ và Lạc Lạc, đối với biểu hiện này đã thành thói quen, cho nên biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao, hắn thấy thiếu nữ này mang tới cho mình cảm giác thoải mái, phảng phất như là cơn mưa mới trong rừng.

Từ Hữu Dung có chút bất ngờ trước sự bình tĩnh của hắn, đồng thời cũng tương đối hài lòng, không có động tác gì những trường cung đã biến mất không thấy gì nữa.

Trần Trường Sinh giật mình, sau đó nhớ tới lúc trước khi hôn mê có tiếng nói loáng thoáng bên tai.

Thiếu nữ này lại là người Tú Linh Tộc trong truyền thuyết?

Nghe nói vô số năm trước, Đại Tây châu và Đông Thổ đại lục không có hải dương ngăn giữa mà là liền một chỗ. Đại Tây châu khi đó tên là Đại Tây lĩnh, có một bộ lạc tinh linh hoạt ở đó, bộ lạc này cùng Yêu tộc làm đám hỏi, để lại rất nhiều con lai đời sau. Khi Đại Tây châu và đại lục tách ra, thế hệ con lai ở lại Đông đại lục, bởi vì dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thân pháp linh động nên gọi là Tú Linh Tộc.

Ngoại trừ vẻ xinh đẹp tuyệt trần, kế thừa tính yêu thiên nhiên của tinh linh bộ lạc, Tú Linh Tộc nổi danh nhất là tài bắn cung, tộc nhân nào cũng cực kỳ am hiểu cung tiễn, trong chiến tranh Yêu tộc và Ma tộc, Tú Linh Tộc có tác dụng quan trọng, cũng vậy nên đã trở thành đối tượng Ma tộc thống hận nhất. Rốt cục hai ngàn năm trước, bởi vì lang tộc phản bội, Tú Linh Tộc bị đại quân Ma tộc vây khốn, Yêu tộc cứu viện không kịp, Tú Linh Tộc chịu tàn sát, diệt tộc, chỉ có vài tộc nhân nhỏ đi qua thông đạo trốn đi.

Nếu chuyện xưa đến đây kết thúc thì còn tốt, nhưng trên thực tế, Tú Linh tộc chạy ra khỏi gót sắt Ma tộc càng nghênh đón vận mệnh bi thảm hơn, bởi vì dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thân thể mê người nên tự nhiên trở thành con mồi của rất nhiều đại nhân vật, bất kể Ma tộc quý tộc trong Tuyết Lão Thành hay nhân loại quý tộc, đều lấy việc có được một nô tỳ Tú Linh Tộc làm điều vẻ vang.

Người Tú Linh Tộc vận mệnh bi thảm, từ gần ngàn năm trước cùng nhân loại và Yêu tộc liên minh đối kháng Ma tộc mới được sống tốt hơn, Thái Tông Hoàng Đế ban ý chỉ cấm mua bán người Tú Linh Tộc, chỉ có điều trong nhiều phủ vương công quý tộc vẫn âm thầm thu rất nhiều người Tú Linh Tộc. Mãi khi Tây châu trưởng Công chúa gả cho Bạch Đế, lại cùng Thiên Hải Thánh Hậu giao hảo, lệnh cấm không ngừng tăng mạnh mới chân chính chấp hành, sau khi thế gia phía nam bởi vì âm thầm dự trữ nuôi dưỡng và hành hạ đến chết mười mấy nô lệ Tú Linh Tộc mà bị Thánh Hậu nương nương diệt môn, trong thế giới loài người mới chính thức không còn hiện tượng này.

Nhưng trải qua nhiều năm nô dịch và tra tấn, người Tú Linh Tộc vốn đã không nhiều càng trở nên thưa thớt, hiện tại tuyệt đại đa số người Tú Linh Tộc đều sống ở Bạch Đế thành hoặc là vượt biển đi Đại Tây châu, đã mấy chục năm, bất kể kinh đô hay Vấn Thủy thành còn rất ít ai nhìn thấy người của Tú Linh Tộc.

Biết thiếu nữ là người Tú Linh Tộc, ánh mắt Trần Trường Sinh nhìn nàng khó tránh khỏi có ý cảm thông, nghĩ thầm khó trách chỉ bằng một cây cung tiễn là có thể đi vào Chu Viên, đồng thời nhìn sự lạnh lùng mâu thuẫn của nàng càng thêm thoải mái, nếu đổi thành hắn là người Tú Linh Tộc, khả năng cũng không thể có thiện cảm với con người.

Trần Trường Sinh vừa mới tỉnh lại, rất nhiều chuyện không rõ, không biết vì sao mình ở trong động đá, đêm qua trước khi bất tỉnh, ánh sáng mình nhìn thấy là gì?

Hắn hỏi:

- Là ngươi đã cứu ta?

Từ Hữu Dung bình tĩnh nói:

- Ngươi không cần cảm tạ.

Trần Trường Sinh không biết nên nói tiếp như thế nào, ngẩn người một lúc hỏi:

- Xin hỏi ngươi là?

Từ Hữu Dung hơi giật mình, giờ mới biết đối phương không có nhận ra mình —— phải biết ngày thường bất kể nàng xuất hiện ở đâu cũng đều có người nhận ra, bởi vì khí chất của nàng phi phàm, quan trọng hơn là nàng rất xinh đẹp.

Đây không phải tự khen mà là sự thật khách quan, bởi vì nàng là đệ nhất mỹ nhân cả đại lục công nhận, ngay cả quý tộc ma tộc trong Tuyết Lão Thành cũng không có điều gì dị nghị.

Nàng vốn muốn hỏi chẳng lẽ ngươi không biết ta sao, sau đó mới nhớ trước khi mình vào Chu Viên đã mời Thanh Diệu Thập Tam Ti giáo sĩ làm dịch dung... Bởi vì nàng không muốn gặp người kia.

Bởi vì nhớ tới người kia, nàng cảm thấy càng thêm mỏi mệt, thấp giọng hỏi:

- Ngươi còn có thể đi không?

Trần Trường Sinh lúc này trọng thương chưa lành, mới từ trong hôn mê tỉnh lại, cả người vô lực, nhưng không muốn trở thành gánh nặng cho đối phương liền nói:

- Có thể.

- Tốt lắm, vậy ngươi mang theo ta đi.

Từ Hữu Dung ánh mắt yên tĩnh nói:

- Không chính xác là không được bỏ lại ta.

Trần Trường Sinh ngơ ngẩn, nghĩ thầm hóa ra là ý này, chân khí hơi đổi, xác nhận trạng thái của mình rồi gật gật đầu.

Hắn đáp ứng vô cùng miễn cưỡng, không phải về tâm lý mà là trạng thái cơ thể thật không ổn.

Từ Hữu Dung cũng biết tình huống của hắn, nhưng không có an ủi hay khích lệ, theo nàng, việc đó ngoài lãng phí thể lực thì không có bất kỳ ý nghĩa nào.

- Ta chảy rất nhiều máu, ta rất yếu.

Nàng nói tiếp.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm khi mình tỉnh lại, quả thật thấy lão quái vật đang hút máu nàng, nhưng ánh mắt đó quá bình tĩnh, hơn nữa lão quái vật còn chết vì trúng độc, rất rõ ràng là bẫy do nàng bày ra, lúc này lại nói như vậy là sao? Hơn nữa sao lão quái kia phải hút máu của nàng?

Từ Hữu Dung thấy hắn không hiểu được ý của mình, có chút bất đắc dĩ, nói:

- Ta cảm thấy rất ghê tởm.

Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:

- Sau đó?

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 10: Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Mới Gặp (4)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 50




Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50