121 Đột nhiên, anh có ý muốn trêu chọc cô. Giọng nói hơi khàn khàn của anh khiến trái tim Thiên Tình lỗi nhịp. Cô không trả lời, chỉ chớp chớp hàng mi. Ánh mắt anh nóng rực dừng trên người cô, dường như muốn thiêu đốt cả người cô vậy, khiến cô căng thẳng hít sâu một hơi.
122 Ngày thường Thi Nam Sênh ngủ đến đúng giờ mới thức giấc. Trong cơn mơ màng cảm thấy trong ngực có cảm giác rất mềm mại. Tuy chưa tỉnh hẳn, ý thức còn chút mơ hồ nhưng chỉ một giây sau, khóe môi lại nhếch lên cười.
123 Bạch Thiên Thiên hừ lạnh, mang kính lên, "Đi thôi, sắp đến giờ họp báo rồi. "Sớm muộn cũng có một ngày. . . . ‘Ngọc Nữ’ Cảnh Thiên Tình gì đó sẽ thua cho cô bởi chính sở trường ấy!***Lúc Thiên Tình ra khỏi công ty, đã là ba giờ chiều.
124 Thiên Tình vừa dứt lời, thang máy như nghe thấy lời cô nói, lập tức ‘ting’ một tiếng rồi dừng lại. Sau đó chậm rãi mở ra. Thiên Tình run run vội vàng vươn tay đẩy anh ra.
125 Nào ngờ, Thi Nam Sênh nghe xong chợt nhíu mày, vẻ hung ác trong mắt càng đậm, "Quên rồi? Không sao, tôi có cách khiến em nhớ lại. "Hả? Có cách? Trong lòng Thiên Tình bỗng có loại dự cảm xấu, vội đẩy nhẹ vai anh ra, "Đừng làm loạn nữa.
126 "Đây là kịch bản Lục Yến Tùng đưa cho em?" Vẻ mặt anh lúc sáng lúc tối, khiến Thiên Tình không nhìn ra cảm xúc của anh. “Vâng. Là anh ta cho người mang tới.
127 “Để tôi suy nghĩ đã. " Thiên Tình trả lời cho có lệ, “Tôi đi thay quần áo, anh chờ tôi một chút. ""Ừ. " Thi Nam Sênh nhìn cô xoay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng kia, rồi nhìn quanh ngôi nhà chật hẹp, lại nghĩ đến gia đình không hoàn chỉnh của cô, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thương yêu không nói lên lời.
128 Tên khốn Lục Yến Tùng này thực sự tàn nhẫn với mình vậy sao?“Tôi không muốn dùng thứ này! Lục Yến Tùng, anh hãy để thứ biến thái đó cho những người phụ nữ khác đi.
129 Dường như lo lắng sẽ còn có người đụng vào cô, Thi Nam Sênh vươn tay giữ trọn bờ eo khóa chặt cô vào lòng mình. Hơi ấm của vòng tay từ phía sau không thể tin được khiến lòng Thiên Tình xao động.
130 "Cậu chủ Lục, nhìn bộ dạng như người mất hồn này của anh, đâu giống là đang nhớ đến em chứ?" Thấy dáng vẻ phân tâm của Lục Yến Tùng, người phụ nữ ra vẻ nửa hờn nửa trách cười nói.
131 Anh bước từng bước đến gần cô. Đến lúc đi tới trước mặt cô thì anh đã cởi xong áo sơ mi vứt lên mặt đất. Màn nhục dục trước mắt khiến anh không thể nào tự kiểm soát được hành động của mình.
132 Thi Nam Sênh nhớ tới chuyện tối hôm qua bị Thiên Tình hiểu lầm, trong lòng cứ luôn cảm thấy bức rức bực bội. Không biết cô gái nhỏ đó hôm nay có tới công ty tìm mình không đây? Ít nhất nên tự mình nhận lỗi với anh, rồi tiện thể cám ơn luôn.
133 Lúc Thiên Tình trở về ký túc xá, ba người khác cũng đang ở đó. Thấy cô quay lại, không ai có ý muốn nói chuyện với cô. Thiên Tình cũng không muốn tự làm mình bẽ mặt, chỉ lấy tiền lẻ trong hành lý rồi chạy xuống lầu.
134 "Đột nhiên muốn tôi về nước là có chuyện gì quan trọng sao?" Thiên Tình hỏi Lăng Phong. Lăng Phong nhìn nhìn Thi Nam Sênh, "Thi tổng chọn cô làm người đại diện cho ‘Daisy Story’.
135 Không vội cởi nút áo ngực cô ra, mà chỉ kéo dây áo phía bên phải xuống, để nó rơi hờ hững trên cánh tay mảnh khảnh của Thiên Tình. Bầu ngực trắng muốt bên phải bật ra ngoài.
136 Lòng rung cảm, Thi Nam Sênh hơi cúi đầu mút mạnh lên môi Thiên Tình, "Tiểu yêu tinh. . . . Có biết em thế này sẽ rất nguy hiểm không?" Anh than thở nhẹ, vươn tay chậm rãi vuốt ve gò má cô, cẩn thận mơn man theo từng đừng nét trên gương mặt.
137 "Đâu có giống nhau chứ. . . . " Cô lí nhí nói. "Sao không giống?" Thi Nam Sênh nhíu mày hỏi cô. Thiên Tình bĩu bĩu môi. Trước kia là bất đắc dĩ, cô mới không thể không làm như vậy.
138 Thiên Tình nghe lời dựa sát lại gần. Thi Nam Sênh khẽ tựa đầu vào vai Thiên Tình. Thiên Tình hơi sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười. Có thể cảm nhận được tay anh nắm tay mình mỗi lúc càng chặt hơn.
139 Khi Thiên Tình về đến nhà, Vãn Tình mừng mừng tủi tủi ôm chặt lấy cô. Trên đường về Thiên Tình vốn còn thấp thỏm không yên, cô sợ lần này về sẽ gặp phải tình huống khó xử như lần trước.
140 Nhìn thấy bóng dáng mỏng mảnh đứng đó đón gió biển, anh khẽ nhíu mày. Ở cái nơi lạnh lẽo thế này, cơ thể ốm yếu đó của cô có chịu nổi không?Không nghĩ thêm nữa, dừng bước quay trở lại xe, ngồi vào trong phóng bỏ đi một mạch.