441 “Bảo bối!”
Tường Vi quay đầu, nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt con trai, trái tim mềm nhũn ra.
“Mẹ, có còn bị đau nữa hay không?” Tiểu Trạch chạy ùa vào như một làn khói, nằm rạp xuống đầu giường bệnh của Tường Vi, từ đầu tới cuối làm như không thấy Hắc Diêm Tước, tự nhiên sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của mẹ, hôm nay thật sự là làm nó lo lắng quá đi mất.
442
443 Thân thể Tường Vi vừa mới ổn định lại, Hắc Diêm Tước đã không đợi được nữa, ngay lập tức chuyển cô về lâu đài nhà họ Hắc. Bề ngoài nhìn qua thì thấy mọi thứ có vẻ rất thuận lợi, cái tính chuyên quyền độc đoán của anh đã mang lại một ít tác dụng.
444
445 Cong khóe môi, đôi mắt xanh đen của anh thấp thoáng nụ cười, đúng vậy, khi đó anh rất ghét người phụ nữ này, nhất là sau khi anh thấy dung nhan khuynh thành này triển lộ trước mặt công chúng, trong lòng bộc phát một nỗi tức giận mãnh liệt, anh không cách nào không ác độc suy nghĩ tìm mọi cách cất giấu người phụ nữ này đi, cho dùng phải dùng tới cách cay độc nhất, đây… chính là phong cách của anh!
“Đây là em đang oán trách với anh sao? Nhưng sao anh nghe cứ thấy giống như đang làm nũng vậy?”
Anh nhỏ giọng hỏi, ánh mắt hài hước nhìn gò má ửng hổng của cô, thật là vô cùng ưa nhìn!
“Hắc tiên sinh, ngài già đi cũng nhanh chóng quá rồi thì phải, oán trách và làm nũng? Đối với ngài, tôi đây chẳng cần thiết phải làm vậy.
446
447 Dừng lại hồi lâu, Tường Vi xoay chuyển đôi mắt đẹp, dưới ánh mặt trời tạo ra một tia sáng yếu ớt.
Không nên như vậy, cô không nên như vậy! Nếu cùng nhau, cô sẽ sống rất khổ cực, tin là anh hận cũng rất mệt mỏi đi! Bọn họ chưa từng chân chính có hạnh phúc.
448
449 Một tiếng chúc mừng này, đã tuyên bố chủ quyền của anh với Tường Vi, mẹ của con anh!
Tưởng Diệp thờ ơ nhún vai, anh ta sẽ chống mắt lên để xem Hắc Diêm Tước đối đãi với Tường Vi thế nào, nếu không ổn, anh ta tuyệt đối sẽ không chút do dự đưa mấy mẹ con cô đi!
Mỹ Nhi buông ly rượu ra, vẻ mặt có hơi cứng ngắc, liếc mắt nhìn mợ Hắc đang là đứng một bên, không nói gì cả, sau đó tỏ vẻ như chẳng có gì tiếp tục ngồi uống rượu nhạt.
450
451 Anh có biết, những máu tanh như thế này đã từng xâm nhập vào đầu óc cô trong một số năm, những hình ảnh tàn nhẫn đó, luôn làm cô có vô số đau khổ khi nhớ lại, dễ dàng làm tâm trạng cô thấy thấp thỏm lo sợ.
452
453 “Lão Hải, đưa bà đi tự thú!”
“Vâng, thưa tiên sinh!”
“Đừng, tiên sinh… tha mạng a…”
Chú Hải giữ lấy mợ Hắc đang không ngừng giãy dụa phản kháng, kêu gào tới kinh tâm động phách, sắp chết rồi mà cũng không biết hối cải!
Nhăn đôi lông mày như kiếm, anh nhắm mắt lại, trong giọng nói có chút trầm thống, xoay người, bước tới trước mặt Tường Vi, một phát bế cô dậy khỏi ghế, từng bước từng bước đi vào phòng ngủ chính.
454
455 “Tôi chỉ là một kẻ có cũng được, không có cũng không sao, cho nên, xin đừng có nói cho tôi biết, anh sợ nhất cái gì. Cảm ơn anh tối nay đã cho tôi biết những chân tướng này, cảm ơn anh chịu thú nhận những tàn nhẫn trước đây, tôi đã nghĩ rất nhiều, đó thật sự là những chuyện tình trước đây anh sẽ làm.
456
457 “Tước, chuyện mợ Hắc, có phải là hơi ác độc quá hay không?”
Trong thư phòng Hắc Diêm Tước, Mỹ Nhi, bưng một chén canh tẩm bổ vào trong, sau khi đặt xuống, bèn mở miệng hỏi người đang ngồi làm việc với máy tính phía sau cái bàn – Hắc Diêm Tước.
458
459 Anh em tay áo???
Lông mày anh cau lại, “Ai nói với con như vậy?”
Nhìn khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Trạch, thật sự là phiên bản của anh, chẳng cần nghĩ cũng đoán được, trừ Tưởng Diệp ra làm gì có ai khác tẩy não đứa con ngốc của anh, anh không nghĩ ra người nào khác.
460