201 Tường Vi vừa bước ra khỏi sân bay thì bỗng ‘vút’ một tiếng, một chiếc xe jeep màu đen thắng gấp trước mặt cô! Vài người đàn ông vận bộ quần áo màu đen, đeo kính mát đen bước xuống.
202 “Ngoài ra, tiên sinh còn dặn rằng tiểu thư không cần phải quét dọn khu vườn Tường Vi nữa, chỉ cần ở yên một chỗ là được, tất cả mọi thứ đều chờ tiên sinh quay về rồi tính.
203 Một câu ‘hoa đã nở’ đó như đã đợi nhiều năm lắm rồi, khiến cô có cảm giác như gần mấy thế kỷ vậy!“A! Tường Vi, con về rồi à?”” Lực Minh nghe thấy giọng nói của cô liền buông đồ đạc trong tay xuống, xoay người lại, lúc nhìn thấy Tường Vi, gương mặt ông không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.
204 Lực Minh ít nhiều gì cũng đoán được nguyên nhân, tính khí của tiên sinh cũng đã từng được nghe kể, tiểu thư Tường Vi là một cô gái hiền lành như thế, e là con bé đã phải chịu khổ rồi!Tường Vi nhìn quét mắt nhìn quanh nhà gỗ nhỏ này, nụ cười trên mặt ảm đạm dần, cô không nhịn được đưa bàn tay đang quấn băng gạc lên vuốt vuốt mép giường, chặm rãi nói: “Có lẽ không thể sống ở được thêm bao lâu nữa rồi….
205 “Tiểu thư Tường Vi đừng…. ” Lực Minh không ngăn cản được Tường Vi, ông không khỏi thở dài nhìn bóng lưng vội vàng chay đi tim tiên sinh của cô! Vườn Tường Vi cuối cùng cũng nở hoa, ông cũng xem như không có gì để mà tiếc nuối nữa, tuy sắp phải rời khỏi nhưng ông lại cảm thấy nhẹ nhõm.
206 “Tôi thế nào?” Hắn chậm rãi xoay người, rồi vòng tay ôm lấy cái eo thon gọn của cô, dùng sức hít một hơi thật mạnh mùi thơm bên cổ cô, có vẻ như rất hưởng thụ hương thơm này, mùi hương thuộc về riêng cô!“Ngài, ngài buông tôi ra…” Hắn bỗng nhiên tiến sát lại gần cô khiến tim cô đập loạn nhịp, người đàn ông này lúc nào cũng không hề báo trước mà xông vào trái tim cô, khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không có cách nào phản kích lại hắn!Hắc Diêm Tước bỗng nhiên cuối người phủ lấy cánh môi trắng bệch của cô, gặm nhắm, hôn thật sâu, quấn lấy đầu lưỡi của người phụ nữ không ngoan ngoãn này, như là rất khát vọng mùi vị này vậy!“Ưm…” Tường Vi phản kháng, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào ngực không nhúc nhích được! Cô vốn không hề quên đi vẻ mặt lạnh của hắn, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ cho hắn phát tiết dục vọng, thế thì có ý nghĩa gì chứ?“Ưm…” Buông ra! Cô hét lên trong lòng mình! Cô là người phụ nữ mà hắn gọi thì đển, đuổi thì đi sao? Lúc hắn phát cuồng, cô không lo ngại đến bản thân mà lay tỉnh hắn, thế nhưng, lúc cô gặp nạn, hắn đang ở nơi nào?Hắn cứ vậy mà tàn nhẫn mặc cô, để cô bị người ta đóng đinh lên cây giá chữ thập, còn tàn nhẫn nói đó là do cô tự chuốc lấy, chỉ vì cô tự tiện rời khỏi vòng tay bảo vệ của hắn, nên hắn nhân cơ hội đó mà trừng phạt cô!Thật là một người đàn ông độc ác, không phải sao? Ngay cả khi nghe tin cô mang thai, hắn cũng chẳng nói tiếng nào mà rời khỏi!Cho đến bây giờ, cô vẫn nhớ rõ cái đau mà bóng lưng đó mang đến cho cô.
207 "Thế nào, suy nghĩ kĩ rồi chứ?" Hắn lạnh lẽo hỏi. Nếu cô có thể ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ bớt được rất nhiều phiền phức không cần thiết, nên biết là muốn cô chết rất dễ, nhưng hắn lại không muốn để cô được chết.
208 Tường Vi gần như là bị mấy người đàn ông áo đen cưỡng chế lên bàn phẫu thuật!“Đừng! Tôi muốn gặp Hắc Diêm Tước, tôi muốn gặp Hắc Diêm Tước…. ”Cô la hét hoảng loạn, cô muốn gặp hắn, cô muốn xem thử con người đó có phải thực sự tàn nhẫn đến thế hay không, ngay cả con mình cũng giết!Cô tuyệt vọng mà bị trói lên bàn phẫu thuật, lúc cô chạm đến những máy móc lạnh như băng trong phòng phẫu thuật thì lòng cô chợt nguội lạnh!Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ mặt áo blouse trắng, mặt đeo khẩu trang bước vào.
209 Lúc Tường Vi vừa chạy ra khỏi bệnh viện Tịnh Tâm thì liền có một chiếc xe thắng gấp ngay trước mặt cô, tạo ra một tiếng ‘két’ thật lớn. “Á!!!” Cô giật mình tưởng là người của Hắc Diêm Tước phái đến.
210 Tường Vi đang ngủ thì nghe thấy tiếng sáo mang đậm u buồn từ xa xa truyền đến. Co không nhịn được ngồi dậy, chải chuốt sơ rồi đẩy cửa ra kiếm tìm đến nơi có tiếng sáo.
211 Khuôn mặt người đàn ông này, là nhân vật tiên biểu có phong cách Nhật Bản, ánh mắt hẹp dài, ăn nói có ý tứ, không hoảng hốt, căn bản không thể nào nhìn ra được đang suy nghĩ về cái gì, có chút âm trầmThẩm Tường Vi tinh tế quan sát, cảm thấy trong phòng bởi vì Triết Dã đến mà không khí trở nên xấu hổ"Mẹ ba, người đã đến rồi" Tả Đằng Triết Dã cởi mở cười to với người phụ nữ lễ phép gật đầu, lập tức đỡ người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh cha ngồi xuốngTiếp theo quay đầu nhìn Thẩm Tường Vi dùng tiếng trung nói, "Ngươi ngồi bên cạnh ta"Gật gật đầu, Thẩm Tường Vi ngoan ngoãn nghe theoNgười đàn ông nhìn lướt qua những người bên trong phòng, cuối đầu nói với mẹ Triết Dã mấy câu tiếng Nhật, sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trắng bệch, quay mặt với Triết Dã cũng nói tiếng Nhật thấp giọng hỏi: "Cha ngươi nói cô bé này có phải hay không ở Paris? Hắn nhìn rất giống!"Sắc mặt Tả Đằng Triết Dã đột nhiên lúc trắng lúc xanh, nhìn thoáng qua Tường Vi, gật gật đầu, nhưng đói với người phụ nữa thấp giọng lẩm bẩm: "Đúng là ở Paris nhưng không có quan hệ gì với cô, chỉ là hiểu lầm, cha.
212 Thẩm Tường Vi không hiểu bọn họ nói cái gì, Tả Đằng Triết Dã vội vàng quay đầu lại thấp giọng giải thích: “Tây Tử trở lại”Nhất thời, lòng Thẩm Tường Vi run lên! Tả Đằng Tây Tử!Nhớ tới cô ta cùng với Hắc Diêm Tước có quan hệ, Thẩm Tường Vi không khỏi khẩn trương! “Triết Dã, ta né tránh đi! Ta…” Cô không dám thừa nhận cô sợ hãi khi nhìn thấy Tả Đằng Tây Tử, cô sợ Tả Đằng Tây Tử sẽ nói với Hắc Diêm Tước rằng cô ở trong này“Mạn Vi, không có liên quan, Tây Tử là con gái của mẹ nhỏ, huống hồ cô cũng gặp qua ngươi, ngươi đã quên?” Triết Dã giữ chặt Thẩm Tường Vi đang muốn chạy trốn, nếu mang cô trở lại, hắn đoán sẽ gặp chiến tranh, nhưng bất kể như thế nào, hắn sẽ không buông tayTả Đằng Tây Tử đã gặp qua cô, hoàn toàn chính xác! Tại Hắc gia, cô nhớ rõ Tả Đằng Tây Tử bức cô bụng rỗng uống rượu, tại lễ chúc mừng Ni Thường, cô nhớ rõ Tả Đằng Tây Tử dựa sát vào Hắc Diêm Tước… Nhưng, cô đột nhiên nghĩ đến, Tả Đằng Tây Tử không giống như biết cô là Thẩm Tường Vi nữ bộc ở Hắc giaLúc này tâm tình mới thoáng ổn định, Thẩm Tường Vi nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tả Đằng Triết Dã, đành phải gật gật đầu cùng Tả Đằng Triết Dã đi đón vị thiên kim tiểu thư Tả Đằng Tây TửĐiều duy nhất mà cô có thể làm là không để cho Tả Đằng Tây Tử nhận ra cô từng là nữ bộc ở Hắc gia“Tất cả ngồi xuống đi.
213 Tường Vi hoàn toàn không nghe hiểu được họ đang nói gì, cô như con búp bê gỗ vậy, cứng đờ ra đó. Tả Đằng Tây Tử rất rõ ràng là có ác ý đối với cô, không cần đoán cô cũng biết!“Ồ? Thần bí như vậy, rốt cuộc Tây Tử dẫn ai về đây?”, Mẹ của Tây Tử cưng chiều vuốt tóc cô ta.
214 Hôm nay cô ta cố ý đi hỏi người hầu trong nhà, được biết bữa nay cha sẽ đến đây, nên cô cũng ngựa không ngừng vó mà chạy đến. Chỉ là cô không ngờ anh trai cũng dẫn người phụ nữ kia về!Cô có chút lo lắng không biết cha thấy trường hợp quẫn bách như vậy sẽ làm thế nào!Cha của Tây Tử nhướn nhướn mi, khẽ nheo đôi mắt hẹp dài lại nhìn xéo về phía Hắc Diêm Tước, dùng tiếng Nhật nói: “Tây Tử, con cũng đem lời của cha biến thành trò hề rồi sao?”“….
215 “Mạn Vi, chẳng lẽ chỉ vì cha anh phản đối mà em rút lui sao?” Triết Dã nhẹ nhang vuốt ve tay cô, đưa đến bên miệng khẽ hôn, nhìn đôi tay quấn đầy băng gạc của cô không khỏi thở dài.
216 Tường Vi cười mỉa một tiếng, mở giọng yếu ớt, lạnh nhạt nói: “Thế… ngài đến đây để làm gì?”“Ha ha ha ……. . ” Hắn bổng nhiên ngẩng đầu cười to: “Đừng lo lắng, tôi đến nơi này chẳng qua chỉ để thăm người phụ nữ và con của tôi thôi….
217 Cả ngày hôm nay Tường Vi cứ thấp thỏm bất an mà đi cùng với Triết Dã, không ngừng kiếm cha của anh ấy, nhưng ông ta vẫn là không chịu được gặp họ. Tường Vi khẽ thở phào, cũng may cha Triết Dã là người cực kỳ cố chấp.
218 Vào lúc này, lúc Tường Vi khóc nấc lên, cánh cửa được người ta kéo ra!“A………. ”Tiếng thét giận giữ xông vào cửa!Hắc Diêm Tước nhướn mày, khóe miệng khẽ nâng, có vẻ như sớm đã biết trước vậy, nhanh chóng che lại thân thể lõa lồ của Tường Vi, kéo lại cổ áo cho cô, lập tức đem hạ thân vừa tiến vào sâu trong cô rút ra!“Hắc Diêm Tước……”Tả Đằng Triết Dã giận dữ rống lên, bước vài bước chân to rộng, giáng một nắm đấm qua.
219 Tường Vi co rúm ở góc tường, lòng đau như cắt, cô không hề nghe lọt được bất kỳ tiếng động nào, chỉ ngơ ngác mà ôm lấy bụng mình, đứa bé…. Cô không biết đứa bé có còn không…….
220 Mẹ của Triết Dã ngăn cản anh, khóc đau xót la lên: "Thật xin lỗi, Triết Dã, là mẹ đã sai, là mẹ đã sai. . . "Rốt cục, nhịn không được lại khóc tiếp, mẹ của Triết Dã đau lòng ôm lấy anh, tất cả đều là nghiệp chướng của bà, vì sao lại để cho con trai bà nhận hậu quả này.